Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 2: Truyền thuyết thánh thú



“Uy?? Cố bác sĩ? Ngài đang nghe chứ??”

Điện thoại di động truyền ra thanh âm làm kinh động tới người quản lý ở gần đó, hắn đi tới nơi đang phát ra thanh âm, từ xa nói to:

“Đã đóng cửa rồi, mời ngài ngày mai trở lại xem đi... Ân?” Người quản lý ngây ngẩn cả người khi tới nơi, chỉ thấy trên hành lang không có một bóng người, dưới bóng của một ngọn đèn, một chiếc điện thoại di động đang mở nắp lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà.

————————————-

Cố Thính Ngữ từ trong hỗn loạn tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy bầu trời đêm xa xăm.

Hắn không biết đã bất tỉnh bao lâu, xung quanh đều là ánh lửa, tiếng củi bị lửa đốt phát ra âm thanh tư tư. Cố Thính Ngữ đầu đau nhức, hắn mơ hồ cảm giác xung quanh còn có rất nhiều người.

“Ta... Đây là ở đâu?” Cố Thính Ngữ giãy dụa ngồi dậy.

Đột nhiên, một lão nhân thân đầy những vệt vằn đầy màu sắc, cầm trong tay cây quải trượng đầu có gắn một cái sọ động vật, phát ra 1 tiếng hét chói tai ——

“Xuất hiện rồi!! Thần rốt cục nghe được lời cầu xin của chúng ta rồi!!!!!” Nói xong liền cúi đầu quỳ xuống

Theo động tác của lão, tất cả mọi người đều phản ứng, bọn họ trong nháy mắt quỳ rạp xuống dưới chân Cố Thính Ngữ, thần thái kính trọng pha lẫn sợ hãi, thậm chí đến đầu cũng không dám ngước lên, bầu không khí thoáng cái rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Cố Thính Ngữ hoàn toàn bị hành động của họ làm cho kinh hách.

“Đây là có chuyện gì?” Cố Thính Ngữ rốt cục thấy rõ tình cảnh lúc này, nhìn những ngừơi đang vây quanh mình … Đều là những người quái lạ, nhìn từ cách ăn mặc của họ, dường như đều là người của cùng 1 bộ tộc —— nam nhân đều có vệt đỏ trên thân, trước ngực đeo vỏ sò hến các loại, hạ thân chỉ dung những mảnh lông da dộng vật hoặc lá cây che đậy đơn sơ, còn nữ nhân trên đầu đều buộc lông chim, dùng cây cỏ bện thành y phục che kín toàn thân.

Cách Cố Thính Ngữ gần nhất là 1 lão nhân đang cẩn cẩn dực dực tiến tới gần hắn, khóe miệng run run lẩm bẩm: “Van cầu ngài... Cứu cứu chúng ta...”

Đại não bị đông cứng của Cố Thính Ngữ bắt đầu từ từ vận hành lại, hắn vừa định tiến lên nâng lão nhân dậy, lại không biết rằng cử động của hắn lại khiến lão nhân kia thét lên chói tai rồi lui vội về sau, “Không! Không!! Thần sử nhân từ... Đừng để cho cơ thể không sạch sẽ này làm dơ bẩn tay ngài...”

“Thần sử!!! —— “

“Thần a —— “

Chẳng biết ai khởi đầu, mọi người đang quỳ trên mặt đất liên tiếp hô lên.

Tiếng kêu của một loài cô điểu vang lên lớn hơn cả tiếng kinh hô, chúng từ trong rừng cây bay lên bầu trời, như hợp với hoàng hôn thành 1 thể.

“Ngươi... Các ngươi... Rốt cuộc là ai?” Cố Thính Ngữ rút lui vài bước, không biết làm thế nào để truy hỏi.

Lão nhân trước mặt sợ hãi ngẩng đầu, Cố Thính Ngữ kinh ngạc phát hiện trong mắt lão nhân tràn đầy nước mắt, hắn nghẹn ngào làm một cái thủ thế, người chung quanh liền cấp tốc an tĩnh lại, lão nhân hồi đáp: “ Hồi bẩm thần sử, chúng tôi là người thuộc ma tộc sống dưới chân núi Ô Minh.”

“Núi Ô Minh?” Cố Thính Ngữ bất an hồi tưởng lại, trước đó hắn rõ ràng là đang bảo tàng, thế nào lại đến nơi đây? Nhìn xung quanh, may mắn cái balô tùy thân vẫn ở đây. Cố Thính Ngữ nhìn những người xung quanh nói “Các ngừơi nhầm rồi, tôi không phải Thần, còn thế giới này… KHông phải là của tôi, xin mọi người hãy tránh ra, để tôi tìm đừơng trở về.”

“Thần sử phải đi?!” Lời nói của Cố Thính Ngữ làm những người đang quỳ đều giật mình đứng dậy…Bọn họ vây xung quanh Cố Thính Ngữ chặt hơn.

”Ta đã nói ta không phải thần...” Không đợi Cố Thính Ngữ nói xong, lão nhân lúc trước quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng lên, chậm rãi giơ cao cây gậy có sọ động vật kia lên cao, nhìn thẳng vào Cố Thính Ngữ, nói rành rọt: “ Tổ tiên truyền lại cho bộ tộc thị thần chúng tôi, đợi ánh trăng lên cao, Nguyên Ác thức tỉnh, tất sẽ có 1 thần sử được cử xuống cứu vớt chúng sinh.”

Lão nhân hai tay nắm chặt quải trượng, hít sâu một hơi, hơi thỏ dần gấp gáp, nhìn Cố Thính Ngữ nói rằng: “Chỉ có ngài có thể thu phục thánh thú, ngăn cản Nguyên Ác thức tỉnh… kẻ đầy tớ của ngài sẵn sàng dùng máu và sự sống của mình đổi lấy sự cứu rỗi của ngài…Chúng tôi... từ thời đại đầu tiên của bộ tộc chúng tôi đã luôn chờ đợi ngày ngài giáng xuống…”

Ngay sau khi kết thúc lời nói, lão nhân mạnh mẽ dùng quải trượng đập vào đầu mình… Máu từ trán ông phun ra, nóng hổi bắn lên mặt Cố Thính Ngữ đứng cách đó vài bước.

“Tộc trưởng!!” Người trong bộ tộc kêu lên nhìn lão nhân ngã xuống trước mặt Cố Thính Ngữ, vội vàng vươn tay đỡ lấy ông.

“Không được di chuyển ông ta!!” Gương mặt Cố Thính Ngữ biến sắc “Mau tản ra, cần phải có không khí…Tôi là…Tôi là bác sĩ…” tại thời điểm lão nhân dùng gậy đánh chính mình, Cố Thính Ngữ dường như nghe thấy thanh âm trái tim trong cơ thể mình đang vỡ ra: Một đời chờ đợi … Là tôi ư? Tôi, làm sao để phá hủy giấc mơ của lão nhân cùng những con người này đây?

Mặc dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi, tất cả đều quá bất ngờ, đây giống như một giấc mơ chứ không phải hiện thực. Cố Thính Ngữ không dám suy nghĩ nhiều nữa, lập tức kiểm tra vết thương cho lão nhân, mặc dù vết thương chảy rất nhiều máu, nhưng xương và các tổ chức khác đều không bị ảnh hưởng, hắn dùng băng và thuốc cầm máu cho lão nhân, sau đó nhẹ nhàng để ông nằm im trên đất.

Sau khi thực hiện xong tất cả mọi chuyện, hắn lặng lẽ lùi ra, nhìn đám người đang rốt suột trước mắt hỏi “Người nào có thể nói cho tôi biết tất cả những chuyện này là gì?”

—————————————

Tại thời điểm ánh sáng được sinh ra, bóng tối cũng liền theo đó mà sản sinh.

Bắt nguồn từ một luồng không khí bất ổn trong thế giới, thứ sinh ra được gọi là “Nguyên Ác”. Tại một nghìn năm thánh chiến trước, Nguyên Ác đã bị Chính thần đánh tan thực thể, mà cũng bởi vì trận thánh chiến này, mà sau đó chính thần cũng tiêu tán….Thế giới này trong một thời gian dài rất dài, tất cả chính và tà đều bị chìm vào bóng tối.

Thời gian trôi qua, dần dần, đã không còn ai tin tưởng vào sự tồn tại của Thần nữa.

Ngay cả ma tộc cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi nguời.

Người dân Ma tộc từ thời thượng cổ đã là người hầu của thần linh. Khi thần tiêu tán đã để lại lời tiên đóan rằng “Tại thời điểm Nguyên Ác thức tỉnh, sẽ có 1 vị thần giáng xuống mảnh đất này giúp mọi người thắp lên hi vọng…” Thế nhưng lúc đó thần không có nói người đó là ai, cũng không có nói đến lúc nào người đó sẽ xuất hiện.

“Chúng tôi đã đợi một nghìn năm….Đời này truyền sang đời khác, chờ đợi vị thần sẽ tới đây thực hiện lời hứa đó.”

“Hơn nữa,” Một người đàn ông trẻ tiếp lời “Chúng tôi đều có cảm giác hắn sắp thức tỉnh, mỗi ngày lại một mạnh hơn, các chiến binh của bộ tộc đã từng dũng cảm đột nhập vào Thập nhị thánh thú cung, nhưng không một ai trở lại…Bao gồm cả con trai duy nhất của tộc trưởng…”

Cố Thính Ngữ cảm thấy khó khăn khi phải tiếp thu những gì vừa nghe, hắn nghi ngờ hỏi lại “Thập nhị thánh thú cung là gì?”

“Bên cạnh Nguyên Ác hàng nghìn năm trước, mười hai thánh thú nổi danh là trợ thủ đắc lực nhất của hắn. Nếu như muốn tiêu diệt Nguyên Ác truớc khi hắn thức tỉnh, đầu tiên nhất định phải đi qua ‘Thập nhị thánh thú cung’. “

Mười hai thánh thú bên trong cung, được phân chia theo thực lực mạnh yếu, càng vào trong thánh thú càng lợi hại, cũng càng tiếp cận gần với Nguyên Ác hơn.

“Thế nhưng…” Cố  Thính Ngữ nghi hoặc nói, hắn thực sự không phải là cái gì thần sử.

“ Đúng là ngài.” Đột nhiên giọng nói kiên định của lão nhân vâng lên từ phía sau.

“Tộc trưởng, ngài tỉnh?!” Cố Tình Ngữ cùng người đàn ông trẻ ngạc nhiên khi thấy lão nhân ngồi dậy.

Ánh trăng buông xuống, lão nhân nhìn vào Cố Tính Ngữ “ Ngài chắc chán chính là người mà dân tộc chúng tôi luôn chờ đợi.”

Thân là tộc trưởng, cứ mỗi 100 năm lại tổ chức một nghi thức triệu hồi long trọng.

Cho dù các tộc trưởng đời trước chưa từng nhận được 1 phản hồi nào từ Thần.

Nhưng, tận sâu thẳm trong tâm những người dân của ma tộc vẫn luôn tin tưởng rằng Thần sẽ tới.

Trải qua hàng ngàn năm, khi những người khác đều đã có đức tin mới. Thì đức tin của Ma tộc vẫn không hề suy giảm, bọn họ vẫn thờ phụng Thần, kính nể Thần, vẫn tin vào Thần

“Ngày hôm nay, tại thời điểm chúng tôi cử hành nghi lễ triệu hồi, chúng tôi dường như đều có cảm giác đều phải đến đây, khi tôi đọc trù phú triệu hồi, ngài liền xuất hiện Chỉ trong nháy mắt, ngài đã đột nhiên xuất hiện ngay giữa đàn tế, đương lúc ngài mở mắt, chúng tôi đều có cảm giác mãnh liệt rằng Chính là ngài! Ngài chính là người duy nhất đánh thắng Nguyên Ác cứu chuộc mọi người.”

Cố Thính Ngữ trầm mặc 1 lúc, lo lắng thật lâu rồi nói “…Tôi không phải muốn lừa mọi người, nhưng tôi thực sự không phải là cái vị thần sử cứu vớt chúng sinh như mọi người nói, tuy tôi không biết làm thế nào mình lại ở đây, nhưng hiện tại điều tôi muốn duy nhất là quay về nơi ở của mình.”

Cố Thính Ngữ đứng lên, hỏi lão nhân “Nơi này là …đâu?”

Lão nhân cùng các tộc nhân nhìn nhau một lúc lâu, vẻ mặt bối rối đáp “ Nơi đây gọi là Ô Minh sơn, là ngọn núi cao nhất trên bình nguyên, trong truyền thuyết Tùng Lâm là nơi Thần đã xuất hiện, cũng là nơi mà Ma tộc chúng tôi sinh sống tránh né ngoại nhân.”

“Núi Ô Minh? Đây là núi Ô Minh trong truyền thuyết?” Trong lòng Cố Thính Ngữ nổi lên bất an nặng nề.

Lão nhân gật đầu, cung kính nói “….Trong Ô Minh sơn có 1 nơi không thuộc quyền quản lý của bất cứ sinh vật nào. Tại đầu vào của Tùng Lâm, chính là cửa vào của Thập nhị thánh thú cung.”

“…” Cố Thính Ngữ thật lâu không nói gì.

Lão nhân đang muốn tiến lên hỏi hắn, thì hắn chỉ lắc đầu, sau đó xoay người đi tới 1 gốc cây cổ thụ, lẳng lặng đờ người ra.

Tỉ mỉ quan sát thế giới xung quanh, liền không khó để phát hiện ra nguồn gốc củasự bất an.

Đồng dạng là cây cối, đồng dạng là một màn đêm, đồng dạng là con người, nhưng lại làm cho Cố Thính Ngữ có một cảm giác kì lạ.

Dù không thể chỉ dùng ánh mắt để đánh giá sự vật, nhưng khi ngươi đặt mình vào trong một hoàn cảnh không thuộc về chính mình, bước vào cái địa phương xa lạ kia, ngươi cũng sẽ thấy tâm trạng mình bối rối cùng nghi hoặc.

Đúng vậy, Cố Thính Ngữ chậm rãi thuyết phục mình, thế giới này, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà rối loạn đến mức này, nhưng nó chắc chắn là không thuộc về mình.

Cố Thính Ngã rời xa đòan người, tựa lưng vào gốc cây, một trận buồn ngủ kéo tới, hai tay ôm lấy đầu gối lẳng lặng ngủ thiếp đi.

So với thực tế xa lạ kia, hình ảnh trong giấc mơ lại quá mức quen thuộc.

Ánh sáng hồ điệp lục sắc dịu dàn bay tới, một bên tránh né Cố Thính Ngữ, một bên dẫn hắn tới một nơi sâu hơn trong giấc mơ… Cố Thính Ngữ không thể khống chế bản thân không đi theo hồ điệp, theo nó đi vào màn đêm phía trước.

Từ một điểm sáng yếu ớt phát ra ở hồ điệp bên nguời, Cố Thính Ngữ mơ hồ nghe được tiếng suối chảy… Hắn nhẹ nhàng vươn tay, bức thiết muốn biết những khổ sở của hắn bấy lâu mà hồ điệp mang đến cuối cùng đại biểu cho cái gì.

Hồ điệp bay quanh người Cố Thính Ngã 1 vòng, rồi nhẹ nhàng ngừng lại đậu trên đầu ngón tay hắn.

Đúng lúc đó, Cố Thính Ngữ nghe rất rõ, âm thanh đó không phải là tiếng suối chảy, mà là 1 tiếng người đang khóc.

Tiếng khóc rên rỉ đó phát ra từ chính cơ thể của hồ điệp.

Tới gần hơn một chút nữa

Sẽ tới được nội tâm của hồ điệp… Nó nói, nó đang nói

“…Cứu cứu ta.”

“Phanh.” Một tiếng, Cố Thính Ngữ từ trong mộng giật mình tỉnh lại!

Đối diện trước mặt hắn, là gương mặt đầy nết nhăn của lão nhân. Trên gương mặt vẽ toàn những vệt sáng tạo thành một hình vẽ quỷ dị.

“!!” Cố Thính Ngữ cảnh giác nhìn lão nhân.

“Thần sử đại nhân! Ngài làm sao vậy?”

Sau 10 giây, Cố Thính Ngữ mới nhớ ra lão nhân này là ai và nhớ ra hòan cảnh hiện tại của mình.

“Thần sử đại nhân??”

“Không có việc gì.” Cố Thính Ngữ lắng nghe âm thanh mình nói ra.

“Ngài không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi ngài đang ngủ, bỗng nhiên lại hô to cứu mạng, ta lo ngài xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy đến xem.”

“Tôi nói rồi, không có việc gì đâu.” Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng kiểm tra vết thương trên đầu lão nhân “Vết thương trên đầu lão còn đau không?”

Từ đôi mắt lão nhân lại rơi lệ, sau lão cố sức nhịn lại, cười cười đối hắn nói “Xin lỗi ngài… Tôi trước đây có một đứa con trai cũng tầm tuổi ngài… Lúc ngài mới tới đây, tôi gần như đã nghĩ rằng nó đã trở về.”

Con trai của lão nhân…

Hình như người đó đã tiến vào thập nhị cung rồi sau đó thì không có trở về, Cố Thính Ngữ nhớ lại những lời đồn lúc trước đã được nghe.

“Một hài tử ngốc ngếch… Đã biết rõ bản thân không thể nào ngăn cản…”

Lúc này màn đêm đã bao phủ mọi nơi, đại bộ phận tộc nhân đã đi vào giấc ngủ, lão nhân cùng Cố Thính Ngữ tựa vào gốc cây, màn đêm dung nhập vào sâu trong đôi mắt của Cố Thính Ngữ, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh, nghĩ tới người nhà, một cảm giác khác thường liền trỗi dậy, hắn thoải mái cùng lão nhân nói “ Lão đừng lo lắng quá, có lẽ không có chuyện gì xấu đâu.”

Lão nhân cười khổ 1 chút “Không đơn giản như vậy… Bí mật trong Thập nhị cung, nhiều lắm. Nhiều người cho rằng chỉ cần xông qua mười hai cửa là được, kỳ thực không đơn giản như vậy. Chủ nhân của thập nhị cung, đều chưởng quản nơi ở của chính mình, mỗi thánh thú tính cách lại không giống nhau, hơn nữa điều then chốt chính là, phải lấy được thứ tối quý giá nhất trong tay chúng.”

“Thứ tối quý giá?”

“Đúng vậy, không ai biết cụ thể thứ đó là cái gì, người xông vào trong cung nhất định phải thu phục được Thập nhị thánh thú, đồng thời phải khiến chúng cam tâm tình nguyện giao ra vật tối quý giá đó. Do đó, ngoại trừ người trong truyền thuyết là ngài ra, không ai có khả năng làm được. Vào thánh thú cung chỉ có duy nhất một con đường, hơn nữa lại chỉ có thể tiến về phía trước, cũng không có đường trở ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.