Qua cửa sổ sát đất thạt lớn, y ngắm nhìn tia nắng ban mai trên tào nhà hình tháp, nghĩ tới ái nhân từng bước rời xa mình, y lại nghĩ về quá khứ, y muốn ôm chặt láy hắn, nói cho hắn biết y có bao nhiêu muốn giữ hắn ở lại, nói cho khắp vùng đất này, nói cho cả tinh vực xa xôi, nói cho con người chưa bao giờ thuộc về y
… Muốn yêu ngươi.
Rồi lại chẳng biết phải làm sao để yêu ngươi
Tu Nhĩ cuộn mình phía sau rèm cửa sổ, mệt mỏi tái nhợt nhưng vẫn lộ ra sự bình tĩnh không hối hận, Tất cả… sẽ kết thúc đi.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên ba tiếng, thanh âm quen thuộc của lão quản gia vang lên “Chủ nhân.”
“Hắn tiến vào rồi sao? “Tu Nhĩ bình tĩnh hỏi
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“hắn, có còn nói gì nữa không?”
“Không có, thưa chủ nhân.”
“Được rồi, ta muốn ngủ một chút, ngươi cũng đi đi.”
“Muốn ngủ đến chết sao?” Thanh âm của Cố Thính Ngữ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến
Trong phòng vang lên một tiếng động, sau đó là tiếng bước chân đầy bất ổn
“Ba!” cánh cửa thoáng cái đã mở
Tu Nhĩ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cố Thính Ngữ đang dứng trước mặt “Ngươi…Ngươi không phải đã đi rồi sao?”
Cố Thính Ngữ gục đầu xuống, lão quản gia lặng lẽ ly khai
“ta đã đi vào toà nhà hình tháp, chỉ là… sau đó lại quay về.”
“Vì sao phải quay về?” Hô hấp củaTu Nhĩ nghe rất bình ổn. tựa như đang thảo luận thờii tiết hôm nay thật là tốt
Cố Thính Ngữ cũng đồng dạng bình tĩnh đáp “ ta không biết.”
Không khí phảng phất như đông lại, hai người đồng dạng trong quá khứ u ám của chính mình, đay đó dường như đang phân cao thấp, không ai chịu thẳng thắng thừa nhận nội tâm của chính mình
“Ta đã từng thương tổn ngươi, vì sao không hận ta? Vì sao lại muốn cứu ta? Vì sao lại đáp ứng ứng cầu của ta?”
“…” Cố Thính Ngữ bị hỏi thì sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại “Vậy ngươi vì sao… lại lộ ra biểu tình muốn khóc lại không khóc…”
“Ta không có!”
Tu Nhĩ gát gao cắn môi “ta không có… Ngươi đi đựoc rồi, chúc ngươi và Bạch Chi Ngao mãi mãi hạnh phúc về sau, ta căn bản… căn bản…” (căn bản anh ghen ti… lòng vòng hoài không mệt hả anh?)
Tu Nhĩ sửng sốt, trên mặt có dịch thể lạnh lẽo đang chảy xuống, y hoàng mang lấy tay đụng vào, cái loại dịch thể trong suốt này, chính là nước mắt mà y đã quên mất từ lâu.
Hung hăng nghiêng đầu tựa vào một bên cửa, Y đã không còn lời nào để nói nữa.
Cố Thính Ngữ hít sâu một hơi, không tự giác lùi ra sau, thẳng đến khi lưng hắn chạm vào mặt tường lạnh lẽo
“Ngươi…đừng tiếp tục dằn vặt ta nữa.”Tu Nhĩ chôn mặt giữa hai lòng bàn tay “Van cầu ngươi đừng quan tâm đến ta nữa.. ta đã không còn biện pháp để quay lại nữa rồi.”
Trong bóng tối có cái gì đó từ dưới đất chui lên, trong đầu Cố Thính Ngữ trống rỗng, tất cả đều phát sinh quá nhanh, hắn không kịp ngẫm nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nỗi đau đớn đang bóp ghẹt trái tim hắn không ngừng tăng lên
“Ngươi có thể yêu ta không?”Tu Nhĩ không tha hắn, khàn khàn hỏi
thấy hai mắt Cố Thính Ngữ hoang mang,Tu Nhĩ lui về trong phòng
Trước khi cửa phòng đống lại,Tu Nhĩ cho hắn một lời nói “Nếu như, ngươi không yêu ta, mời đi, đừng đến đánh thức ta.”
“Tu Nhĩ!” tại lúc Cố Thính Ngữ kêu lên, cánh cửa gian phòng kia, đã nhẹ nhàng đóng lại
Bất luận Cố Thính Ngữ ở ngoài cửa la lên như thế nào, bên trong cánh cửa vẫn thuỷ chung không vang lên một tiếng động nào nữa.
Tính cách cô độc cùng kiêu ngạo của loài sói đã ăn sâu vào linh hồnTu Nhĩ, tại bên kia của cánh cửa,Tu Nhĩ nhẹ nhàng đưa tay dán lên mặt cửa
Khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, chỉ là cách có một cánh cửa
Chỉ là cách có một cánh cửa thôi, lại đưa họ cách nhau xa xôi như vậy
“Tu Nhĩ…”
Cảm giác đau lòng khiến Cố Thính Ngữ hầu như không thể hô hấp, nhưng mà hắn chỉ có thể không ngừng gọi tên củaTu Nhĩ, chứ không thể hứa hẹn thêm điều gì
“Xin lỗi.” Lão quản gia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn, nói “Kết giới đã mở, nó chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định nếu như ngài không đi qua thì…”
Có Thính Ngữ gật đầu
Hắn theo lão quản gia đi tới cánh cửa kết giới trên toà tháp cao, tới chỗ quẹo ở hành lang thì, hắn khống chế không đựơc quay đầu lại nhìn phiến cửa vẫn đang khép chặt kia.
Ngay tại khi cước bộ của Cố Thính Ngữ dừng lại, lão quản gia trầm giọng nói
“Rượu đêm qua còn rất nhiều, rượu ủ ngàn năm rất khó có đựơc, không uống thực sự là đáng tiếc… Vì vậy, ta nghĩ chủ nhân sẽ chờ ngài quay trở về bồi y cùng uống rượu.”
Cố Thính Ngữ cắn răng “Chờ ta trở về sẽ sửa chữa lại tính tình của hắn… ta… Nhất định, không tha cho hắn.”
Lão quản gia nhẹ nhàng nở nụ cười
Trên trời cao rốt cục cũng phóng ra tia quang mang loá mắt, lẳng lặng quét dọn âm u trên vùng đất lặng yên suốt ngàn năm qua.