Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 41: Trung tâm của thế giới



Rất nhiều chuyện, không ai biết nó vì sao sẽ phát sinh. Số phận giống như một thứ xiềng xích không thể nhìn thấy dẫn dắt buộc chặt mọi người với nhau. Hiện tại, chính nó cũng đang kéo Cố Thính Ngữ dung nhập vào dòng chảy củaThậpNhị cung

Bề ngoài thoạt thấy, Cố Thính Ngữ là không thể lựa chọn, số phận dẫn hắn đi hươớg nào, hắn liền đi hướng đó.

Thế nhưng trong lòng hắn rất rõ rằng, hắn là bất đắc dĩ, hắn là cùng đừơng. Nếu như đột nhiên trước mắt mở ra một cánh cửa, hắn sẽ không chút do dự mà bước vào.

Chỉ bất quá… Theo càng ngày càng đi sâu tìm kiếm, bản thân hắn cũng đã bị mê hoặc.

Không phải bởi vì danh hào “Thần sử” có thể cứu vớt thế giới, tuyệt đối không phải bởi thế. Muốn cứu vớt bọn họ, bởi vì đáy lòng bản thân hắn lúc bắt đầu chỉ là có trách nhiệm như vậy mà thôi.

đối với bọn họ… tình cảm từ từ nảy sinh, từ đó về sau lại không thể bỏ xuống đựoc nữa.

Hiện tại, hắn muốn cứu Thanh Tước, không cần phải có lý do chính đáng gì, hắn chỉ vì muốn “Cứu y”

Cố Thính Ngữ không hề nhận ra hiện tại trong cơ thể hắn đang phát sinh hào quang bạch sắc cường đại hơn so với bất cứ lúc nào trong quá khứ, hắn chăm chú ôm con chim công, cảm thụ đựoc sự yếu đuối của y, cảm nhận đựoc cảm thụ của y.

[ Ta hiểu được. Nỗi thống khổ của ngươi… Ta đều có thể hiểu được. ]

“Vì vay, Thanh Tước, chúng ta cũng không nên trốn tránh bản thân mình nữa…”

Hoả diễm, từ trong tro tàn bùng lên. Cố Thính Ngữ nhắm chặt hai mắt ôm con chim công, giữa ngọn lửa cực nóng cuồn cuộn không có lấy một tia sợ hãi.

Xung quanh hắn toả ra ánh sáng trắng càng giúp cho ngọn lửa kia mạnh hơn, toàn thân hắn cùng Thanh Tước hầu như được bao phủ bởi ngọn lửa cháy ngập trời này, ngọn lửa không ngừng lớn mạnh, phát ra ánh sáng tới vạn trượng.

Thay đổi bất ngờ, màu trời đỏ sậm bỗng mây đen hỗn loạn cuồn cuộn kéo tới, mọi người kinh hoàng phát hiện đám mây đen bay tới từ phương đông kia giữa bầu trời xanh hạ xuống cơn mưa xối xả. Cơn mưa lãnh lẽo trút xuống trên mảnh đất màu vàng mênh mông, sa mạc đã khô cạn từ ngàn năm nay một lần nữa nảy sinh những mầm mống của sự sống, trong lớp cát vàng những thực vật đã héo rũ hưởng kỳ tích một lần nữa sinh trưởng, mọi người đều bị con mưa kia kích động đến run rẩy, thấy được màu xanh họ đã quên lãng từ lâu, rất nhiều người không phát hiện bản thân mình từ lâu đã lệ nóng tràn mi.

Hãy tỉnh lại đi

Một tiếng tước kêu phá tan khoảng không, kinh thiên động địa

Lửa cháy mạnh vây quanh trung tâm, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng té xuống đất, con chim công toàn thân phát ra ánh sánh xanh chói mắt bay lên tận chân trời. Tiếng kêu của nó như có khả năng thanh lọc nhân tâm

Nước mưa làm hoả diễm tiêu tan, nam nhân toàn thân phát ra hào quang thánh khiết từ từ hạ xuống. Y có khuôn mặt đồng dạng với Thanh Tước, thế nhưng khí chất quanh thân y lại hoàn toàn bất đồng mị hoặc nhu tình nghiễm nhiên không ở trong ánh mắt, đáy mắt của Thanh Tước lúc này trầm tĩnh không chút sợ hãi.

Bời vì đáy lòng của y lúc ngày ngoại trừ Cố Thính Ngữ ra, đã không còn tạp niệm gì nữa.

Cơn mưa xối xả dần dần có xu thế nhỏ đi, Thanh Tước lấy ngón tay vô cùng ôn nhu miêu tả gương mặt Cố Thính Ngữ. Sau đó, trong cơn mưa phùn cùng gió nhẹ y nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Cố Thính Ngữ… (cái này là Công chúa ngủ trong rừng đi…)

Thê giới một mảnh trong sáng, Thanh Tước ôm lấy Cố Thính Ngữ đã hư thoát trên mặt đất

“Là ngươi đã cho ta sinh mệnh thứ hai này, Thanh Tước ta tuyên thệ… Ta sẽ chỉ vì ngươi mà cống hiến.”

——————

Sáng sớm, Cố Thính Ngữ hỗn loạn từ trong mộng tỉnh lại

Trong giấc mộng hôm qua, giữa hai luồng ánh sáng lục lam giao nhau một con chim công chạm rãi xuất hiện, quang mang đẹp mắt như vậy, ánh sáng thần bí như vậy thực sự đẹp quá…

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên thanh tỉnh mở to hai mắt “Thanh Tước!!”

Bên tai bỗng có một trận nhiệt khí, quay đầu, đối diện là hai tròng mắt xanh ôn nhuận trầm tĩnh.

Thanh tước từ sau lúc Cố Thính Ngữ ngất đi vẫn luôn ở bên bảo hộ hắn, ôm hắn quay về tẩm cung, y lẳng lặng nhìn ngắm hắn nguyên một đêm.

Chóp mũi của Cố Thính Ngữ hầu như đã muốn đụng tới Thanh tước, hai người dựa vào nhau gần như vậy, hắn có thể cảm nhận được cả hô hấp của y. Thấy bản thân hắn tỉnh lại, y ôn nhu nở nụ cười, là hắn cảm thấy trên mặt một trận triều nhiệt

“Ngươi… Ngươi không sao chứ..” Cố Thính ngữ xấu hổ ngồi dậy, muốn kiểm tra vết thương bị kiếm đâm trên ngực Thanh Tước hôm qua.

Chỉ là… Bầu không khí rất kì lạ. Thanh Tước không nói một lời, ý cười càng đậm.

Cố Thính Ngữ một lòng muốn kiểm tra vết thương của Thanh Tước, nhưng hắn đã quên bản thân ghé vào trước ngực Thanh Tước cởi y phục của y có tư thế ám muội tới mức nào. Đợi tới lúc hắn phản ứng lại đựơc, thì đã bị bức tranh mỹ nhân nửa thân trần làm cho kinh sợ tới mức vô pháp tự hỏi.

Chỉ đổ thừa… Tiểu tử này lớn lên quá mức yêu nghiệt.

Hô hấp của Thanh Tước rõ ràng bắt đầu gấp gáp, nắm tay y vuốt ve gương mặt Cố Thính Ngữ, chậm rãi kéo hắn lại gần mình, sau cùng, vẫn thử thăm dò hắn.

Hai mắt Cố Thính Ngữ mở to, thắt lưng hắn bị bàn tay hữu lực còn lại của Thanh Tước giữ chạt, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, hắn chuyể xuống nằm dưới thân Thanh Tước.

“ân… Hanh…”

đầu lưỡi Thanh tước triền miên trong khoang miệng hắn, từng phân bên trong đều bị liếm mút, Cố Thính Ngữ chưa từng cảm nhận đựoc phiến tình ôn nhu như vậy, hay là từ lúc sáng tỉnh lại, đầu óc hắn vẫn bị ông ông tác hưởng, thật không hiểu nổi tình trạng này.

Buông môi Cố Thính Ngữ ra, Thanh tước vô cùng kinh ngạc phát hiện sắc mặt ửng hồng của Cố Thính Ngữ, hắn thở dốc không thua gì tần suất của bản thân, đôi mắt mỏ to của hắn tràn đầy vụ khí mông lung, có chút mê man nhìn y

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.