Một nam nhân tuổi còn trẻ cõng trên lưng nữ nhân hắn âu yếm bay nhanh vào rừng cây đen kịt
“Nhanh thôi… Đồng nhi, cố gắng lên.”
Màm đêm buông xuống Thương Sơn vắng vẻ đến quỷ dị, đén một tiếng chim cô độc cũng không có
Gió đêm từ bốn phương tám hướng gào thét xông tới, phía sau là nữ nhân hấp hối, cái trán của nam nhân đổ mồ hôi, hắn ép buộc mình đè xuống dự cảm bất an trong lòng Chỉ mong cái tin đồn kia là sai lệch
Bỗng nhiên trước mặt chính là một mảnh lớn rừng trúc xanh um tươi tốt, thấy cây trúc, trong mắt nam nhân phát sinh ánh sáng mong muốn
Cước bộ của nam nhân nhanh hơn, chỉ thấy ở đầu rừng trúc, ẩn nấp trong sơn tuyền là một căn nhà gỗ nhỏ.
“Đồng nhi, chúng ta tới rồi! nàng tỉnh tỉnh…”
Nữ nhân khó khăn mở mắt, nam nhân mỉm cười suy yếu
“Bang bang bang!” Cấp thiết gõ cửa, điều làm nam nhân mừng rỡ chính là, hắn nhận ra trong phòng có khí người…
Người nọ hẳn là còn ở nơi này!
Quả nhiên, trong phòng truyền ra tiếng bước chân, mở cửa là một nam tử mặc y phục bạch sắc.Nam tử thanh tú, sắc mặt tiều tuỵ
“Chuyện gì?” Y hỏi
“Ngươi là Thiên Luật?”
Nam tử nhíu nhíu mày, không có phủ nhận
Nam nhân lúc này quỳ gối xuống “Thiên Luật! Ta là thuật sĩ của Viêm tộc, tên là Liễu Nguyên Khê, thỉnh ngài nhất định phải cứu ta…”
Thế nhưng Thiên Luật đã cắt đứt lời cầu xin của Liễu Nguyên Khê “Ngươi không có nghe bên ngoài nói sao? Ta không còn đánh đàn cứu người nữa.”
Liễu Nguyên KHê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thiên Luật “Thế nhưng, không giống như vậy… Ta là…”
“Đới với ta mà nói, ai cũng như nhau cả thôi Mạng của nữ nhân của ngươi là mạng, những người khác lẽ nào không phải sao?” Thiên Luật liếc mắt nhìn nữ nhân đang hấp hối nằm trong lòng Liễu Nguyên KHê, đã biết, trong thân nàng có không dưới ba loại kịch độc
Thiên Luật quay người đi vào trong phòng “Trở về đi, mặc kệ là người nào đều như nhau, ta không cứu người nữa.”
“Ngươi thế nào có thể?” Mắt thấy cửa phòng sắp đóng, Liễu Nguyên KHê tuyệt vọng dâng lên “Ta là hậu nhân của người làm ra Khoá Huyền Cầm a!”
Viêm tộc, sinh sống ở Luyện Ngục cốc. Người trong tộc rất thưa thớt, nhưng xung quanh trăm dặm không có ai dám xâm lấn bọn họ. Viêm tộc giỏi về dùng độc, nhưng mấy nghìn năm trước, lại sinh ra một y tiên đại danh lừng lẫy
Người nọ chính là thuật sĩ đã làm ra Khoá Huỳên cầm, song song, cũng là tổ phụ của Liễu Nguyên KHê
Tâm trạng Thiên Luật bỗng nhiên trầm xuống.
Liễu Nguyên Khê nói “Lúc đó, tổ phụ mang theo Khoá Huyền cầm đi du lịch khắp các giới, vô tư cứu giúp những người bị bệnh tật làm mọi người bị phiền phức, mà hôm nay, cầm tới trong tay ngươi, ngươi có thể khởi tấu nó, vì sao lại thấy chết mà không cứu?”
Thiên Luật nhìn sắc mặt xanh xao của nữ nhân kia, không nói đựơc lời nào
“Thiên Luật, lẽ nào ngươi không có người yêu sao? Ngươi có thể cảm thụ đựơc cảm giác người mà ngươi âu yếm chết đi trước mắt ngươi chứ??”
Thiên Luật ngẩng đầu lên, chậm rãi nói “Ngươi đi đi. Đừng ở đây lãng phí thời gian của ta”
“Khê…” Nữ nhân bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình thật lạnh “Mang ta hồi cốc được chứ… Ta nghĩ chết ở nơi nào ”
“Không đựơc!!” Cự tuyệt yêu cầu của nữ nhân, hai mắt Liễu Nguyên Khê rưng rưng trừng hướng Thiên Luật “ta cầu xin người một lần cuối cùng, chỉ hôm nay thôi giữa trời đất này chỉ có âm sắc của Khóa Huyền cầm mới có thể cứu nàng lúc này….”
Thiên Luật lẳng lặng nhìn lại Liễu Nguyên KHê, nửa ngày sau, lắc đầu.
“Tốt… Rất tốt…” Cười dài ba tiếng, Liễu Nguyên Khê phẫn nộ mà tuyệt vọng ôm lấy nữ nhân, trước khi đi, hắn hung hăng nguyền rủa “Kẻ ích kỉ thấy chết mà không cứu như ngươi… Mang theo cầm của ngươi cùng xuống địa ngục đi!!!”
Nữ nhân kia sợ rằng không qua khỏi tối nay. Không nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Thiên Luật đóng cửa phòng lại.
Trong phòng âm u ẩm ướt, dựa lưng vào cửa gỗ, Thiên Luật nặng nề nhắm mắt lại
….
Chỉ chớp mắt, ngàn năm đã qua
Thiên Luật trốn vào trong Thập Nhị thánh thú cung… Từ đó Khoá Huyền Cầm, cũng không còn vang lên nữa.
——————–
Nói tới đây, Thiên Luật xoay người nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Thính Ngữ
Tay Cố Thính Ngữ, nhẹ nhàng nâng lên, “Ba” một tiếng đánh vào trên mặt Thiên Luật
Thiên Luật khẽ cười, hai mắt cúi xuống
Cố Thính Ngữ đánh rất nhẹ, một chút cảm giác đau nhức cũng không có. Nhưng ánh sáng yếu ớt còn sót lại tại đáy lòng Thiên Luật đã bị… Dập tắt
“sao thế, ta chính là kẻ ích kỉ hẹp hòi như vậy, ngươi có thể làm gì ta nào?”
“Ngươi nói…” Thanh âm Cố Thính Ngữ nghe có chút run. “KHi tay ngươi vuốt lên cầm cổ, âm luật sẽ tự động phát ra… Như vậy, ban nãy khi ngươi vuốt nên cây cầm, tai sao một chút âm thanh cũng không có?”
Thiên Luật đang ôm Khoá Huyền bỗng nhiên cứng đờ
“Thiên Luật!” Cố Thính Ngữ quát “Ngươi kì thực không phải là không muốn cứu bọn họ, mà là do ngươi không thể tiếp tục khởi tấu Khoá Huyền đi!”
Dưới ánh trăng, bí mật dã cất giấu một ngàn năm nay rốt cục cũng bị phơi bày trước mặt trời
Thiên Luật vô lực ôm lấy đầu gối, cuộn mình trong đình… Sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng
“Cầm bị huỷ” Y nói “Là bởi vì ta chịu không nổi quá nhiều chờ mong hy vọng mà nảy sinh tâm tình chán ghét vứt bỏ, dần dần tiếng đàn càng ngày càng ầm ĩ, rốt cục có một ngày, vô luận ta đàn tấu thế nào, nó cũng không hề phát ra một thanh âm nào nữa.”
Cố Thính Ngữ ngồi xổm xuống, đỡ lấy vai y nói “Thế nhưng ngươi không nói, thì ai sẽ hiểu được?”
“Không thể để cho người khác biết.” Thiên Luật cắn môi quật cường “Khoá Huyền cầm… đối với rất nhiều người mà nói, chính là một hy vọng.”
Cho dù trên lưng đeo tiếng xấu ngàn năm, Thiên Luật cũng không hy vọng huyền thoại về Khoá Huyền Cầm sẽ bị tan biến.
“Thiên Luật…”
“vì vậy, ta nghĩ mượn sức mạnh của Minh lệ để thử chữa trị cho cầm.”Thiên Luật thở dài một tiếng
Cố Thính NGữ cùng Thiên Luật sóng vai ngồi trong đình lý giữa đêm tối vây quanh, gió đêm thổi qua những sợi tóc bạc của Thiên Luật. Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng như thể chỉ còn lại có người bọn họ, ngẩng đầu ánh trăng sáng, cúi đầu nước chảy xuôi
Một lát sau, Thiên Luật nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cố Thính NGữ “…Còn có cái gì ta có thể học, toàn bộ, đều dạy cho ta đi.”
Ba ngày sau.
“Ngươi không cần nóng vội…” Thiên Luật nhìn Cố Thính Ngữ xụi lơ trên mặt đất vì thao túng linh lực quá độ nói
Cố Thính Ngữ không ngừng thở dốc… Chỉ còn một chút nữa là xong, thế nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nắm giữ đựơc tiết tấu của sức mạnh trong cơ thể, cái này không phải do sử dụng quá nhiều khiến bị hư, hay vì sức mạnh quá nhỏ mà không có hiệu quả
“Đạt đến trình độ bây giờ, kỳ thực ngươi đã rất giỏi rồi.” Thiên Luật kéo Cố Thính Ngữ “Ngươi ra hồ tắm một chút đi, ta đi kiếm chút gì ăn.”
Cố Thính Ngữ nhíu “Ta không ăn quả mơ nữa, hàm răng đều ê cả rồi.”
“Ân, như vậy…”
“Lại càng không muốn ăn cỏ!” Xoay người, Cố Thính Ngữ bắt đầu cởi quần áo (được voi đòi tiên nè bà con)
Khoé miệng đang cười của Thiên Luật bỗng nhiên di động theo đường nhìn của bản thân, nhìn theo đừơng cong mềm dẻo trên lưng Cố Thính Ngữ, tiếp tục chạy xuống phía dưới…Ánh mặt trời chiều chiếu qua những hạt mồ hôi trong suốt đang chảy trên da thịt màu mật ong, bên dưới phần eo gầy, là đôi kiều đồn ( nói thẳng ra là mông) thoạt nhìn có xúc cảm rất tốt, cặp đùi săn chắc hơi chuyển động, hảo tưởng…. Muốn ở trong u huyệt chặt chẽ kia tìm kiếm đến tận cùng…
Hầu kết Thiên Luật rung động rất khẽ, y bỗng nhiên thấy rất khát (tiên nhân sắp hoá thành lang nhân rùi)
“Ùm…” Cố Thính Ngữ xích loã nhảy vào trong nước
Nước suối lạnh lẽo đã khích thích làn da của hắn, hai điểm trước ngực nhanh chóng ngạnh lên, hắn đánh một cái rùng mình
“Ừng ực…”
Nghe đựơc thanh âm kỳ quái, Cố Thính Ngữ quay đầu lại, hắn kinh ngạc phát hiện Thiên Luật cư nhiên vẫn còn ở phía sau mình
“UY” Hắn gọi “Ngươi còn không đi kiếm gì đi?”
Mà Thiên Luật vẫn cứ như tượng đứng im không nhúc nhích nhìn Cố THính Ngữ
“Ngươi làm sao vậy?” Phát hiện thần sắc dị thường của y, Cố Thính Ngữ lo lắng bơi tới bên bờ hỏi
Lúc này, từ trong miệng Thiên Luật bỗng chảy ra một tia dịch thể trong suốt (nước dãi đó)… Cố Thính Ngữ kinh hãi, bật người nhảy lên bờ muốn kiểm tra tình trạng của Thiên Luật
Ai biết, một bức tranh thân hình xích loã bước ra khỏi hồ lại như một tia sét triệt để bắn trúng vào Thiên Luật
“Oa a a a a a a!” Thiên Luật khàn khàn gầm rú rút lui, y dùng tay đỡ lấy gương mặt đã đỏ tới tai, tay kia ngăn cản Cố Thính Ngữ “đừng đừng tới đây!”
“Ngươi…” Cố Thính Ngữ cương quyết bước tới một bước, Thiên Luật lại kinh hách lùi ra mười bước
Sau đó, y che vội chỗ giữa hai chân rồi đột ngột bỏ chạy mất dạng.
Bên hồ, chỉ còn lại kẻ rất giỏi hại người nhưng lại không có chút tự giác nào là Cố Thính Ngữ đang đứng sững sờ tại chỗ.
———————–
Trên bàn cơm, tinh tần của Thiên Luật không ổn định.
Y ép buộc bản thân mình phải chuyên tâm ăn, thế nhưng khi nhận tháy đừơng nhìn của Cố Thính Ngữ cứ đảo qua đảo lại, y lập tức nghĩ trên mặt mình hình như cũng đang nấu cơm rồi (ý nói anh đỏ mặt đó). Thế nhưng nếu Cố Thính Ngữ không nhìn y thì, ngay cả Kết Tiên thảo y thích ăn nhất cũng trở lên nhạt nhẽo vô vị.
“ta cảm thấy có gì không đúng lắm.” Phía đối diện, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng mở miệng
“Ngô?”
“Tuy rằng ta không rõ cụ thể phương pháp sử dụng năng lượng này như thế nào, nhưng nếu chỉ đưa năng lượng này ra ngoài cơ thể, ta nghĩ hẳn là không có vấn đề gì đi.”
“Nga…” Thiên Luật nhìn như là đang vùi đầu vào ăn, nhưng chiếc đũa dùng đang gắp Kết Tiên thảo toàn bộ đã rơi trên bàn, tay y chỉ là đang làm động tác trong không khí
“Ta làm thế nào để đem sức mạnh đưa cho ngươi?” Cố Thính Ngữ hỏi
Nuốt một ngụm nước bọt, Thiên Luật ho nhẹ, nửa ngày sau, y dùng thanh âm thấp như muỗi kêu nói “Dĩ nhiên là dùng thân thể làm trung gian, ngươi đem sức mạnh trong cơ thể chuyển sang cho ta.”
“Nga.” Cố Thính Ngữ nhíu mày “Tiếp xúc thân thể? Giống như thế nào?”
Cố Thính Ngữ cười gượng hai tiếng “Muốn thử không? Ngươi chắc chắn muốn hôn ta?”
Trái tim nhảy với tốc độ cực nhanh, Thiên Luật cố gắng trấn định “đương… Đương nhiên là ngươi chủ động.”
Cố Thính Ngữ trong tâm nhất nhất chỉ nghĩ đem sức mạnh Minh Lệ đem cho Thiên Luật, căn bản không chú ý đầu ngón tay y đang run rẩy. Hắn buông đũa, đi tới trước mặt Thiên Luật
Mắt thấy môi Cố Thính Ngữ sắp sửa hạ xuống, Thiên Luật khẩn trương đến xanh cả mặt “để cho… Ta còn chưa chuẩn bị tốt… Ngô!!”
Xúc cảm hơi lạnh. Rất mềm mại
Trái tim dĩ mao cốt tủng của Thiên Luật bỗng tăng tốc nhảy lên, y cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của bản thân đều dựng lên
Nơi gắn bó đều là vị đạo của Cố Thính Ngữ, trước mắt Thiên Luật biến thành màu đen, một lúc sau, khi y cảm thấy sắp hít thở không thông là lúc, Cố Thính Ngữ buông lỏng đôi môi ra.
“Hình như… không đựơc…” Cố Thính Ngữ nhìn hai người không hề biến hoá, lẩm bẩm “Kế tiếp lên làm cái gì bây giờ?”
Thiên Luật cúi đầu, nhìn bộ vị giữa hai chân bắt đầu ngạnh không nói.