Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 62: Khiết (trong, sạch)



[Phong linh] là sát chiêu dùng trên mạng sống của bản thân (ý nói dùng sinh lực sống để tấn công)! Đặc điểm là có tốc độ cực nhanh, thường thường dành cho đối thủ không hề phản kháng… Trọc Âm vẫn nhớ rõ… Đây chính là chiêu thức y đã dạy cho thuộc hạ, y đã căn dặn họ, nếu không vạn bất đắc dĩ, thì không lên tùy tiện sử dụng chiêu này.

Cáp….

Cuối cùng, cư nhiên lại dùng chiêu này đối phó với bản thân mình…

Kỳ thực phương pháp đối phó với Phong linh rất đơn giản, chỉ cần thuận thế đem Cố Thính Ngữ che ở trước ngực bản thân là có thể tránh…

Nhưng.

Tầm nhìn của Trọc Âm bắt đầu không rõ, y thế nào lại ngu như vậy… Vì sao phản ứng đầu tiên cư nhiên lại là bảo vệ cái kẻ dưới thân, đến ngay cả tránh né cũng quên luôn…

Trên tấm lưng trơn bóng của Trọc Âm, thình lình xuất hiện một lỗ máu cháy đen, y như tường thành kiên cố đột nhiên sập xuống, ở trên người Cố Thính ngữ thở gấp, theo quán tính nắm chặt cánh tay, không để lại bất kì một góc chết nào cho đối thủ công kích Cố Thính Ngữ.

Mà trong mắt của nam nhân mắt đỏ lại dị thường kinh ngạc khi nhìn động tác của Trọc Âm, trên mặt vẫn còn lưu lại khoái ý sau khi báo thù: Y thật không ngờ là có thể công phá phòng tuyến của Trọc ÂM dễ dàng như vậy.

Phong linh là một loại công kích mang tính tự sát, nếu như lần đầu tiên tấn công không thành, như vậy y sẽ tiêu hao năng lượng tới mức không thể chống đỡ để tiến hành lần tập kích thứ hai

Chỉ tiếc, lúc này y cũng bị năng lượng Phong linh phản hồi (tức là dùng chiêu này cả kẻ trúng chiêu và người sử dụng đều thụ thương, dùng sinh lực sống để tấn công chưa chết là giỏi rồi), nam nhân mắt đỏ quỳ rạp trên mặt đất, từng bước từng một lết về phía giường, hắn muốn Trọc Âm chết… Thực sự chết….

Cố Thính Ngữ mở mắt, mê man nhìn biểu tình thống khổ của Trọc Âm … Vừa rồi, đến tột cùng dã xảy ra chuyện gì?

“… Trả cho ngươi…”

Thanh âm nhẹ nhàng khàn khàn lạnh lẽo của Trọc Âm quanh quẩn trong gian phòng

Trả tự do lại cho ngươi… Tiên huyết theo khóe miệng Trọc Âm nhỏ giọt trên mặt Cố Thính Ngữ

“!!” Cố Thính Ngữ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, tay hắn chạm lên lưng Trọc Âm, nhưng lại chạm đến một mảng máu sền sệt lạnh lẽo (rắn là loài máu lạnh nha). Cố Thính Nhữ nhìn hai tay nhiễm đỏ, như bị sấm sét đánh trúng, ngực bỗng nhiên đau nhức.

Nam nhân mắt đỏ chỉ còn cách có vài bước, đôi mắt đỏ lóe lên ánh lửa u ám… Chỉ còn chút nữa… Chỉ còn chút nữa y có thể vì người yêu mà báo thù…

“Tê tê…” Chẳng biết từ lúc nào, đàn rắn đã tụ tập ngoài cửa, hai mắt Trọc Âm dần ảm đạm: Đây là xà tính a… Chờ bản thân mình chết, bọn họ sẽ không do dự thưởng thức thân thể của mình, đối với bọn họ mà nói, bản thân bất quá chỉ là mĩ vị tuyệt hảo để tăng linh lực mà thôi.

“Hãy nghe ta nói, chờ sau khi ta… Chià khóa tiến vào cung tiếp theo, nằm trong trái tim ta.” Trọc Âm không mang chút tình cảm nào ở bên tai Cố Thính Ngữ nói khẽ “Nhưng bây giờ, hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn… ”

“Ngươi…”

“Nhắm lại.”

Trong Mười hai thánh thú, chỉ có Trọc Âm dám đem máu huyết của mình liên kết với kết giới. Y nguyên bản vứng tin rằng không ai có thể xông qua thế giới này, y nguyên bản vững tin tình yêu là gánh nặng vô dụng nhất trên thế giới này, y nguyên bản vững tin bản thân mình không có trái tim…

Y. Nguyên bản. Vững tin.

Nhưng mà, đến tột cùng là ai đã phá vỡ thế giới của ai…

Trọc Âm đem một cái gối nhẹ nhàng che trên mắt Cố Thính Ngữ, bản thân y sau khi chết đi, Ám chỉ thuật hạ trong đầu nhân loại này sẽ biến mất, đến lúc đó, hắn sẽ chân chính được tự do rồi.

Trọc ÂM giờ mới hiểu đựơc, điều y muốn trong trò chơi này không phải là một con rối, nếu có một ngày nào đó, bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa, y tuyệt đối sẽ không lừa mình dối người ra lệnh cho nhân loại này yêu mình.

Gian phòng trong nháy mắt dường như trở nên rất đông đúc, một số đông người rắn đã dũng mãnh xông vào gian phòng, bọn họ mở răng nọc, hưng phấn cùng sợ hãi. Vị vua mạnh nhất của Xà tộc, lúc này lại yếu ớt tựa như một con chim non.

“Tê tê…” Đối với một vị vua mà nói, khi y không còn cường đại nữa…. ăn thịt y… Chính là tôn trọng y…

Ngọn đuốc đang cháy dữ dội trong gian phòng đột nhiên tĩnh lặng lại.

Bức tường lạnh lẽo phản chiếu lên trên giường một cái bóng…. Bóng đen của một người đang thong thả nột xác, trong ánh mắt kinh khủng của mọi người, cái bóng trên tường biến thành bóng của một con rắn khổng lồ.

Lớp vảy trên người cự xà phát ra những tia sáng lạnh lẽo âm trầm, cái đầu to bằng đầu của hai con người, vươn thân thẳng lên cao tận trần nhà, thất thốn (bảy tấc. tấc là một đơn vị dùng để đo chiều dài) có một lỗ máu rõ ràng, lúc này máu từ đó đang chậm rãi chảy xuống thân của nó.

Nam nhân mắt đỏ quỳ rạp trên mặt đất, mở lớn miệng nhìn cự xà đang dần dần trườn xuống giường, đuôi cự xà quất qua, nam nhân nhắm hai mắt lại.

Trọc Âm quá hùng mạnh.

Nam nhân biết, tất cả đều đã kết thúc

… Chí ít, y cũng có thể đi bồi người kia.

Tiếng kêu tê tê,  tiếng ồn hỗn loạn, tiếng gió thồi, tiếng đọc khẩu quyết chú thuật…

….

Ngô?

Nam nhân mắt đỏ mở đôi mắt như máu, y còn chưa có chết sao?

Trong ánh lửa rũ xuống, cự xà đã đem tất cả những con rắn khác đuổi khỏi gian phòng, vệt máu đậm đặc từ vết thương của nó chảy xuống… Cái đầu cự xà cúi xuống, đem đôi mắt vàng lớn như bóng đèn nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân mắt đỏ…Nam nhân mắt đỏ phảng phất thấy rằng giây tiếp theo hắn sẽ bị Trọc Âm nuốt vào bụng.

Cự xà mở cái miệng lớn đầy máu, nọc độc tanh tưởi từ trong răng nanh tràn ra đột nhiên, trong không khí có một cục máu bùng cháy… Cái cục màu đỏ không rõ này càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng ngưng kết thành một hòn đá nhỏ màu đỏ đang tích (hút) máu.

Trong suốt quá trình, Trọc Âm đều gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mắt đỏ, lãnh khốc khiến kẻ khác đoán không ra y đang nghĩ gì.

Theo hòn đá kia càng ngày càng sáng, nam nhân mắt đỏ bỗng nhiên hiểu được! Mùi vị từ hòn đá toả ra… Cư nhiên lại là…

Ngay khoảng khắc hòn đá rơi vào tay nam nhân mắt đỏ, cự xà liền mạnh mẽ quét nam nhân ra khỏi gian phòng. Cửa đá lập tức khép kín lại, bên trong chỉ còn Cố Thính Ngữ cùng Trọc Âm đã hoá thành cự xà.

Nam nhân mắt đỏ bị lực đạo mạnh mẽ đánh văng lên vách tường hành lang… Xung quanh còn có rất nhiều con rắn bị trọng thương… Bọn họ lặng lẽ chụm đầu quấn đuôi, tất tất tốt tốt nghị luận Trọc Âm vì sao không giết bọn họ…

Ngoại trừ nam nhân mắt đỏ đang nắm chặt hòn đá nhỏ trong tay.

Trọc Âm cái gì cũng không giải thích.

Nhưng, hòn đá ấm áp trong tay đã giải thích tất cả đó là Trọc Âm đã dùng hết nguồn năng lực cuối cùng đem cho nam nhân mắt lam bị đánh nát kia một trái tim, một lần nữa cho kẻ đó sống lại…

————————-

“Ngươi không thấy đi…” Trọc Âm khôi phục hình người nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nói.

“…Không.” Cố Thính Ngữ ngồi xổm bên người Trọc Âm, lúc này hai mắt Trọc âm đã vô lực mở ra.

“Biến thành rắn, rất xấu đi… Ha hả, ” Trọc Âm không để ý thấp giọng cười nhẹ nói “Vốn muốn kết liễu bọn họ, nhưng vừa nghĩ tới trong gian phòng đầy những xác xà bị đứt đoạn… Rất kinh khủng đi, không muốn cho ngươi thấy.”

Y hiếm khi như vậy, rất ôn hoà, hướng Cố Thính Ngữ oán giận “NGô… Nguyên lai thực sự đau quá đi”

“… Ngươi chảy rất nhiều máu” Cố Thính Ngữ thấp giọng đáp lại

Trọc Âm nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng “ Ngươi, đã khôi phục lại rồi”

“…”

“Ta biết… Yêu ta, quả nhiên là giả.” Trọc Âm nở nụ cười tự giễu.

Thanh âm Cố Thính Ngữ nghe ra bình tĩnh tới bất thường “Ngươi nên cầm máu cho tốt đã”

Trọc Âm lắc đầu

[ Ta biết ngươi không yêu ta… Thế nhưng ta chính là không tin…]

Một chút thôi… Thậm chí dù chỉ có một chút hy vọng, thực sự so với việc rơi vào trong dục vọng còn đáng sợ hơn.

“Được rồi…” Trọc Âm bỗng nhiên nhớ tới lúc ban đầu khi thăm dò ý thức của người này, thấy bản thân hắn liên tục tự trách “ Ngươi đừng tạo áp lực cho bản thân nữa, đừng nghĩ rằng… Giấy trắng vấy mực, rơi vào trong nhục dục là dơ bẩn… Kỳ thực, ngươi không bẩn…”

Như vậy… Khiết (trong sạch), là cái gì ni.

Hắn không phải không hiểu về điều này, bản thân hắn dù bị dìm sâu trong ô uế nhưng vẫn luôn bảo trì thanh tỉnh,

Trọc Âm, cái nam nhân vô tình mà giỏi việc nắm trái tim người khác trong tay này… Có lẽ, y mới là người hiểu Cố Thính Ngữ nhất.

Trọc Âm cũng không nói gì nữa, y không còn mở mắt… Từ chỗ ngực y, một lớp sương mù trong suốt thoát ra, sương mù nhẹ nhàng bay lên không trung, ở trước mặt Cố Thính Ngữ chậm rãi tụ lại Đó chính là cánh cửa đi tới cung tiếp theo.

Trọc Âm không còn khả năng mở mắt, nên vĩnh viễn không thể thấy ở bên viền mắt của Cố Thính Ngữ đang chảy ra lệ.

Y cũng không thể thanh âm của Cố Thính Ngữ cùng với câu:

“Ta…. Chưa bao giờ bị Ám chỉ thuật của ngươi ảnh hưởng a…”

—————

Đây là một cuộc lữ trình như thế nào vậy.

Ý chỉ của Thần, chẳng lẽ là muốn Cố thính Ngữ dẫm trên thi thể của bọn họ mà đi tới tận cùng sao

Càng đi lên trước, gánh trên lưng càng nặng, thực sự cho dù có thế nào cũng muốn đi tiếp sao?

Cho dù sinh mệnh chỉ còn lại có một mình bản thân, cũng muốn đi về phía trước sao?

—————

Bên bờ biển, Cố Thính Ngữ ôm đầu gối ngốc lăng một lúc thật lâu

Ở đầu kia… của kết giới, là một bờ biển rộng mênh mông không bờ bến, ngoại trừ âm thanh thuỷ triều cọ rửa bãi cát, cũng không tìm thấy một giai điệu nào khác.

Hít thở không khí hàm chứa vị mặn, gió biển tinh thuần thổi qua gương mặt Cố Thính Ngữ. Ở cái thế giới an nhàn như vậy, nội tâm Cố Thính Ngữ lại chậm chap không thể an tĩnh lại

Cho dù bản thân phải gánh vác trên người tất cả đau khổ cũng tốt, hắn thực sự không muốn bọn họ bị thương tổn.

“Tích đông…”

Cố Thính Ngữ lấy lại tinh thần.

Một cái chai thuỷ tinh nhỏ nhỏ bị sóng biển xô lên bờ, chẳng biết từ chỗ nào phiêu dạt tới trước chân Cố Thính Ngữ.

Cố Thính Ngữ khom lưng nhặt cái chai lên, qua thân chai, hắn có thể thấy bên trong có chứa một tờ giấy nho nhỏ, lắc lắc cái chai, sau cùng hắn quyết định mở nó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.