Bên ngoài thánh điện, một nam nhân tóc đỏ ngây người nhìn hoàng hôn với vẻ lo lắng. Y phục màu đỏ, mái tóc màu đỏ, con ngươi của y càng đỏ tới mức đáng sợ, đó không phải là màu đỏ rực rỡ sáng sủa như như những viên ruby, mà là loại có u quang loé lên, có chứa màu sắc hung dữ quỷ mị. Nam nhân như một đoá tường vi màu máu nở rộ dưới bầu trời tối tăm hôn ám.
Nam nhân khẽ khàng ngâm một khúc nhạc kỳ lạ không có quy luật, bỗng nhiên có một tia gió lạnh rất nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc bên tai y… Dường như nhận thấy điều gì, nam nhân xoay người lại, thì thấy một nam nhân toàn thân đen kịt chẳng biết đã đứng sau lưng y từ lúc nào.
Nam nhân tóc đỏ mỉm cười “Dạ Dẫn Thư… Ngươi muốn hù chết người à.”
Nam nhân được gọi là Dạ Dẫn Thư có hàng lông mày sắc nhọn, khuôn mặt như băng tuyết ngàn năm cứng ngắc đông lại, thân hình y to lớn, tứ chi cường tráng, nhưng bước chân lại như đi trên gió (ý nói nhanh và nhẹ) Là sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ cùng sức mạnh, điều đáng sợ nhất chính là, Dạ Dẫn Thư khi giết người thì lặng yên tới không một tiếng động, rất ít người có thể còn sống mà nhìn thấy rõ dáng vẻ của y.
“Ta tới là để nói cho ngươi biết, đừng có nhúng tay vào chuyện của ta.” Lời nói của Dạ Dẫn Thư không hề có ý thương lượng, y cũng không phải là thông báo, trong lời nói ý tứ cảnh cáo chiếm phần lớn
“Ha hả…”Namnhân tóc đỏ không hề tức giận “Thế nào, ngươi sợ ta lập công tranh thưởng trước ngươi đến thế sao?…. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, Nguyên Ác là muốn chúng ta hợp tác diệt trừ kẻ kia đi.”
“Không cần.” Dạ Dẫn Thư nói
Namnhân tóc đỏ bất đắc dĩ làm thủ thế, y cũng không tỏ thái độ tán thành, nhưng cũng không có ý phản đối.
“Nột…Dạ Dẫn Thư.”Namnhân tóc đỏ nhìn lên hắc vụ đang chiếm giữ trên bầu trời, phát hiện hắc vụ đang dần hiện ra hình người, ý vị thâm trường (ý nói sâu xa) nói rằng “Ngươi không nghĩ… Thời tiết đã bắt đầu thay đổi sao.”
————
“Tiểu Ngữ… Tiểu Ngữ… Tỉnh tỉnh!”
Ai đang gọi hắn…
Cố Thính Ngữ cảm thấy một trận lay lắc, lảo đảo tỉnh lại, điều đầu tiên hắn thấy chính là gương mặt lo lắng của Niệm Hành
“Tiểu Ngữ!”
Đầu rất đau, Cố Thính Ngữ nhìn quanh bốn phía, phát hiện trước mắt là một cánh rừng mưa rộng mênh mông, phía sau là đất đá chất thành đống cấu tạo và tính chất của đống đất đá cùng lớp đất mềm xốp bằng phẳng dưới chân tuỵêt không giống nhau…
Cố Thính Ngữ nằm ở trong lòng Trọc Âm, Niệm Hành ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn, còn Thanh Tước ở một bên nhóm một đống lửa.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”Cố Thính Ngữ hỏi
“Ngươi nhìn phía sau ngọn núi a, chỗ đó chính là đảo hoang lúc trước, chúng ta lúc đó không có chìm xuống biển, nó mang theo chúng ta từ dưới lòng đất trống rỗng chui lên a.” Thanh Tước thấy Cố Thính Ngữ tỉnh lại, vừa định tới gần hắn, lại bị Niệm Hành giành trước nhào vào trong lòng Cố Thính Ngữ làm nũng, Thanh Tước gục đầu xuống, tiếp tục quay sang đống lửa.
“…Các ngươi không bị thương đi,” Cố Thính Ngữ ngồi xuống, có chút xấu hổ hỏi
“KHông có nga Ta rất mạnh đi!”Niệm Hành cười hì hì trả lời.
“Hư” Nhãn thần của Trọc âm bỗng nhiên lạnh xuống, y nghiêng tai lắng nghe nửa ngày, ngoại trừ tiếng chim hót thường thừơng từ sâu trong rừng truyền đến, xung quanh tựa hồ không có gì nguy hiểm. Nhưng Trọc Âm lại có một loại cảm giác phi thường khó chịu, từ lúc tới chỗ này, y lúc nào cũng có cảm giác có kẻ ở trong bóng tối theo dõi bọn họ.
“Làm sao vậy,” Cố Thính Ngữ nhìn Trọc Âm.
Trọc Âm lắc đầu. Quên đi… Mặc dù là có nguy hiểm, y cũng sẽ dùng toàn bộ tính mạng này để bảo hộ cho Cố Thính Ngữ.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm cái gì đó ăn đi”, Thanh Tước một mình đứng lên, y suy nghĩ một chút, quay đầu nghĩ ngợi nhìn Cố Thính Ngữ nói “Nơi này không chừng sắp có kẻ địch phục kích… Chúng ta, tốt nhất là cùng nhau hành động. ”
“Được.” Cố Thính Ngữ tán thành
Mặt trời chiều chiếu qua những tán lá rậm rạp phóng xuống đất, tạo thành những điểm sáng loang lổ trên nền đất tơi xốp.
Niệm Hành cùng Trọc Âm một trái một phải bảo vệ xung quanh Cố Thính NGữ, mà Cố Thính Ngữ cũng không ngừng quay đầu lại, quan sát Thanh Tước đang một mình đi theo phía sau.
Cùng lúc đó, trong rừng cây, một cây châm độc cũng đang lặng lẽ nhắm về phía Thanh Tước.
Dạ Dẫn Thư ẩn trên ngọn cây, y đã quan sát bọn Cố Thính Ngữ hồi lâu, theo những gì y cảm thấy, trong bốn người sở hữu nguồn năng lượng mạnh nhất chính là Thanh Tước Điều này cùng những thông tin y biết đựơc rõ ràng không khớp nhau Càng quái dị chính là, năng lượng mà nhân loại kia có y cư nhiên lại không thể dò xét ra.
Trong trường hợp này, không thíc hợp để đánh chính diện (đánh trực tiếp) Dạ Dẫn Thư xác định.
Dạ DẫnThư thường chọn thời gian tấn công vào lúc đêm khuya, ban đêm mới là nguỵ trang tốt nhất của y, mà hiện tại, bọn họ đang trong tình huống phải phòng vệ cao độ, nếu người có thực lực mạnh nhất bị suy yếu, bọn họ sẽ dẫn đến hỗn loạn, như vậy dễ dàng lộ ra điểm yếu trong vòng phòng vệ…đến lúc đó, Dạ Dẫn Thư chỉ cần đơn giản cắt cái cổ của nhân loại là xong…
Cố Thính Ngữ ngừng lại, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác sắp mất đi Thanh Tước… (giác quan thứ sáu của thúc thật là nhạy)
Thanh Tước nhìn Cố Thính Ngữ, y phi thường không muốn tăng thên phiền não cho Cố Thính Ngữ vào lúc này, đặc biệt là trong trường hợp này, cái chỗ này nơi nơi đều ẩn dấu sát khí, căn bản không phải là thời gian để bốc đồng đùa giỡn.
Thế nhưng trong đầu y, thì lại không một khắc nào ngừng nghĩ về một màn trên cầu thang trong hải đăng
“Thanh Tước, phía trước hình như có…!!!” Ngực bỗng nhiên ngân lên hồi chuông báo động, gió ngừng thổi, động tác của mọi người đều chậm lại Cố Thính Ngữ thấy đựơc Trong tầm mắt hắn chiếc ngân châm như đang trong một bộ phim chiếu chậm bay về phía Thanh Tước
“Thanh Tước! Cẩn thận!!”
Thời gian trong nháy mắt không ngừng trôi nhanh, nhưng kỳ thực đó chỉ là cảm giác của bản thân Cố Thính Ngữ
Cố Thính Ngữ xô mạnh Thanh Tước, hầu như cùng lúc đó, từ trong bàn tay phải của Trọc Âm xuất hiện một vòng xoáy màu đen, đao phong sắc bén trong chớp mắt đã chặt đổ một cây cổ thụ già nua cách đó không xa… Lá cây rơi lả tả, nhưng bóng dáng của kẻ tập kích đã biến mất từ lâu.
“Hộc Hộc…” Cố Thính Ngữ ôm Thanh Tước cùng ngã xuống đất
Thanh tước ngã xuống đỡ lấy Cố Thính Ngữ ở trên người bản thân, lúc này vùng xung quanh lông mày Cố Thính Ngữ nhăn chặt, cực lực khắc chế đau đớn mơ hồ truyền tới từ trong thân thể
“Ta…Không…” Hắn muốn nói bản thân không có chuyện gì, thế nhưng mở miệng phun ra, lại chính là máu đen đặc quánh,
“Tiểu Ngữ!!!!!!!” Niệm Hành thét chói tai nghĩ muốn kiểm tra vết thưoơg của Cố Thính Ngữ, nhưng bị Trọc Âm ngăn lại
“đừng chạm vào hắn” Trọc Âm cẩn thận cởi áo Cố Thính Ngữ ra, quả nhiên, bên dưới tai phải có một cái lỗ rất nhỏ, nếu không phải vùng da xung quanh đều biến thành màu đen, căn bản sẽ không thể nào phát hiện đựơc.
“Là sát thủ của Dạ Tộc” Trọc Âm tận lực khống chế cho thanh âm của bản thân không run rẩy “Không có việc gì, loại độc này trong thời gian ngắn không gây chết đựơc, trên người kẻ mang ám khí này chắc chắn cũng có thuốc giải… Nhất định không có việc gì…” Trọc Âm lặp đi lặp lại “Hiện giờ… Không đựơc để hắn vận động mạnh, không đựơc để gió thổi vào hắn!”
Thanh Tước cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Cố Thính Ngữ đang nhanh chóng giảm xuống, chỉ một cơn gió rất nhẹ thổi qua trên người Cố Thính Ngữ, đều có thể khiến hắn run rẩy kịch liệt.
“…Lạnh…” Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại, hừ khẽ.
Niệm Hành lo lắng nói “Nhanh a, mau đi tìm một nơi có thể tránh gió!”
“…” Thanh Tước thuỷ chung không nói lời nào, y gắt gao ôm Cố Thính Ngữ, cảm thụ nhiệt độ thân thể của ái nhân từng chút từng chút mất đi, y đau lòng đến không thể suy nghĩ thêm nữa.
“Thanh Tước, ngươi trấn tĩnh lại đi, sát thủ nhất định sẽ xuất hiện, ngươi như vậy đối với Tiểu Ngữ không có chỗ nào tốt cả.” Niệm Hành rút bỏ tính trẻ con ngày xưa, vẻ mặt nghiêm túc trấn an nói.
Thanh Tước miễn cưỡng gật đầu, y cõng Cố Thính Ngữ, Trọc Âm đi phía trước, Niệm Hành bảo hộ ở phía sau, bọn họ cẩn cẩn dực dực đi qua rừng cây.
Thái dương hạ xuống đỉnh núi, bọn họ rốt cục trước khi đêm lạnh kéo đến, tìm đựơc một hang động nhỏ bên trong rừng cây.
“Tình trạng Cố Thính Ngữ thế nào rồi?” Trọc Âm đem những cành cây đã chặt bỏ lúc đi đừơng gom lại một chỗ, nhưng bởi vì đầu ngón tay run rẩy và vụng về mà không thể nhóm lửa đựơc
Thanh Tước có ảo giác như đang ôm một khối băng, nhiệt độ cơ thể của Cố Thính Ngữ lúc này lạnh lẽo tới doạ người, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, bờ môi của hắn chuyển sang màu tím nhàn nhạt.
“Niệm Hành, ngươi giúp ta nhóm… những cành cây chết tiệt này lên!” Trọc Âm đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Niệm Hành không nói hai lời nhận lấy hòn đá đánh lửa Y cùng Trọc Âm đều không am hiểu ma pháp hệ lửa, mà người duy nhất có thể dùng pháp thuật nhóm lửa là Thanh Tước, nhưng chỉ cần liếc nhìn sắc mặt của y vào lúc này chỉ sợ đến cả đại não cũng đông lại rồi.
Lửa rốt cục cũng được nhóm lên.
Trọc Âm cùng Niệm Hành sóng vai ngồi trước cửa động ngăn cản gió lạnh, ánh lửa soi sáng chiếu lên trên vách động những cái bóng thật dài, Thanh Tước ôm Cố Thính Ngữ, y đem đầu vùi vào cổ Cố Thính Ngữ, im lặng không nhúc nhích giống như một bức tượng đá
Bỗng nhiên, Thanh Tước cảm thấy bên tai hơi rung động, Cố Thính Ngữ khẽ hé miệng, môi dán bên tai Thanh Tước nói vài lời. Này thanh âm rất khẽ chỉ có mình Thanh Tước mới có thể nghe thấy…
Cố Thính Ngữ nói “Thanh Tước… Xin lỗi.”
Xin lỗi không thể cho ngươi toàn bộ điều ngươi muốn.
Xin lỗi ta nguyên lai cũng là một kẻ tham lam như vậy.
Cố Thính Ngữ vẫn còn nhớ như in Thanh Tước từng dỏ mặt, nói bản thân hắn không cần miễn cưỡng, y vẫn sẽ luôn chờ đợi hắn.
Vì vạy… Xin lỗi ngươi…. để người phải chờ đợi, mà ta lại như vậy.
“Thính Ngữ? Thính Ngữ…?” Thanh Tước một lần lại một lần gọi, tại lúc Cố Thính Ngữ cho y sinh mệnh thứ hai, y đã lập lời thề cả cuộc đời này chỉ vì Cố Thính Ngữ mà sống, như vậy y còn phải hoang mang cái gì? Y bất mãn cái gì? Y còn đố kị cái gì??
Y như thế nào lại quên, người y yêu nhất chính là con người trước mắt này, cùng với những người khác đều không có quan hệ gì…
“!!” Trọc Âm đột nhiên đứng lên, y nhìn vào bóng đêm đen kịt ngoài động, con ngươi càng thêm thâm thuý, toàn thân đều toả sát khí.
”Y đang tới.”
——————–
rừng mưa: là một quần lạc thực vật kín tán do cây gỗ chiếm ưu thế, xuất hiện dưới điều kiện có độ ẩm rồi dào. Rừng mưa thông thường có hai tầng cây gỗ và cây bụi hoặc nhiều hơn nữa, các tầng phiến tùy thuộc có dạng sống khác nhau. Thực vật đặc trưng của rừng mưa bao gồm thảm thực vật của miền nhiệt đới ẩm ngay cả nơi có chế độ khí hậu đã phân mùa, thực vật vùng cao ẩm ướt của miền nhiệt đới và á nhiệt đới, thực vật nơi khí hậu có phần nào là khí hậu hải dương.