“Tiểu Ngữ???” Niệm Hành… va vào Cố Thính Ngữ bỗng nhiên đứng lại “Thế nào a? đi mau lên!”
“…đó là gì…” Cố Thính Ngữ chỉ vào hắc báo “Sao nó bị trói ở đó?”
Sắc mặt Trọc Âm nhất thời tối sầm xuống “để mặc y, y chính là tên đầu sỏ hại ngươi thiếu chút nữa chết đấy.”
Nụ hoa của Phức Vương…cắn lấy chân sau của hắc báo, nó dùng sức mạnh cực đại kéo hắc báo đang bị cột chặt. Dây thừng quấn quanh cổ hắc báo, sức mạnh cuả Phức Vương khiến cho dây thừng gắt gao siết chặt cổ hắc báo, mắt thấy đầu của hắc báo sắp bị dây thừng cắt đứt, chân trước của nó cắm sâu vào trong bùn, giãy dụa phát sinh tiếng kêu thảm thiết.
Cố Thính Ngữ không đành lòng nhíu mày.
Trọc Âm trong nháy mắt hiểu Cố Thính Ngữ muốn gì, y định cương quyết ngăn cản, bỗng nhiên thấy Niệm Hành cực ngoài ý muốn cho y một cái nháy mắt.
Chẳng lẽ…
Do dự trong chốc lát, Cố Thính Ngữ đã một mình bước vào vòng vây của Phức Vương
“Thính Ngữ!!!” Thanh Tước đang muốn đuổi theo, đột nhiên phát hiện Niệm Hành kéo tay y lại. Niệm Hành lặng lẽ bên tai Thanh Tước nói nhỏ vài câu, khiến Thanh Tước khó có thể tin mở to hai mắt
Nguyên lai…Sinh vật biển cư nhiên lại là loài cầm thú không bằng như vậy.
KHoảng đất trống bắt đầu kịch liệt sụp đổ, Cố Thính Ngữ từng bứơc mạo hiểm đi về phía hắc báo, đợi lúc hắc báo nhìn thấy Cố Thính Ngữ mạo hiểm tìm cách cứu nó, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc…. Hắc báo nguyên bản đang bị thụ thương suy yếu dần dần mất đi sức lực, bùn đất bị móng vuốt cào thành từng khe, móng vuốt chảy ra máu, hắc báo gầm nhẹ đầy thống khổ.
Mùi vị bị xáo động, khiến…Nụ hoa đột nhiên giương nanh múa vuốt gào thét xông tới, nó cắn vào phần eo của hắc báo, hắc báo kêu len một tiếng đầy đau đớn hai móng vuốt rời khỏi mặt đất, dưới tình thế cấp bách Cố Thính Ngữ vội vàng lao tới ôm lấy hắc báo, Phúc Vương tóm một người một báo thong thả tha về khoảng đất trống, Cố Thính Ngữ quay đầu lại kêu lên:
“Các ngươi đang làm gì, mau tới giúp a!!!”
Bởi vì mất quá nhiều máu, ba ngươi căn bản không muốn tham chiến, nhưng sức mạnh để đối phó với một gốc cây Phức Vương lúc này cũng là vẫn dư dả. Niệm Hành đem bàn tay chạm lên mặt đất, một cố khí lạnh ngầm lao thẳng về rễ của Phức Vương, Phức Vương không hiểu sao cảm thấy một trận chết lặng, sức tấn công cũng chậm lại.
“Tiểu Ngữ.” Niệm hành ngồi xổm bên người Cố Thính Ngữ đang thở hổn hển, nhẹ nhàng nói nhỏ “… ta thực sự không muốn cứu y, ngươi xem, y cắn ta tới bị thương… Thế nhưng, nếu như đem nay Tiểu Ngữ… đáp ứng cùng chúng ta…” Y ghé sát vào bên tai Cố Thính Ngữ, càng thêm nhỏ giọng thì thầm vài câu, Cố Thính Nưữgtrong nháy mắt đỏ mặt, Niệm Hành nói tiếp “… Khái khái, nếu như ngươi nguyện ý, bọn ta sẽ không ngần ngại lập tức cứu y ”
Niệm hành đã sớm nhìn thấu cá tính của Cố Thính Ngữ, nếu bọn họ đã không ngăn cản đựơc Cố Thính Ngữ muốn cứu người thì, như vậy… cứu người cũng là lúc thuận tiện thu chút lợi tức hẳn cũng là hợp tình hợp lý đi
“Niệm Hành!!!” Cố Thính Ngữ vừa tức vừa vội, giờ là tình huống gì, bọn họ thế nào còn có thể…
Bỗng nhiên thân thể Cố Thính Ngữ bay lên không, Trọc Âm ôm lấy Cố Thính Ngữ cười tà nói “…đây không phải là bức ngươi nga, ngươi không muốn thì chúng ta cùng nhau rời khỏi đây đi.”
“…” Cố Thính Ngữ mờ mịt, hắn vừa thức tỉnh từ trong mấy ngày hôn mê, sức lực của thân thể còn rất suy yếu, mắt thấy Phức Vương khôi phục tinh thần, sắp phát động một cuộc tấn công mãnh liệt hơn, Cố Thính Ngữ mím chặt môi, tựa ở trong lòng Trọc Âm chậm rãi cúi đầu xuống.
“Đồng ý sao?”
Cố Thính Ngữ vẫn không hé răng, nửa ngày sau rất khẽ gật gật đầu.
Thanh Tước yên lặng đứng im ở một bên, nhìn qua có vẻ như y cùng với âm mưu về đêm nay là không hề có quan hệ gì, nhưng lúc này chỉ có chính y mới biết trong đầu y đã thoáng hiện lên da thịt xích loã mềm dẻo của Cố Thính Ngữ, hai đùi thon dài thẳng tắp, còn có cấm địa chặt chẽ ẩm ướt nóng bỏng giữa hai chân kia…
“Thanh Tước ngươi phát ngốc cái gì đó! Mau giúp ta một chút a!” Một mình Niệm Hành cùng Phức Vương gian nan hỗn chiến, quay đầu lại phát hiện Thanh Tước chính là vẻ mặt si ngốc đứng im tại chỗ.
Ngực giống như bị hàng nghìn tiểu trùng châm chích, khuấy động linh hồn đã rục rịch từ lâu, Thanh Tước ngẩng đầu, phảng phất như thấy Phức Vương trước mắt kia chính là cản trở đầu tiên trên con đường hoan ái, trong đáy mắt màu xanh ba quang khẽ lưu động, chỉ thấy một đạo ánh sáng gai mắt mãnh liệt phát ra, thoáng cái cát vàng đã phủ khắp bầu trời, Phức Vương khổng lồ không thể chống đỡ đựơc sức mạnh cường hãn này đã tan thành cát bụi. (Sức mạnh của XX quả nhiên đáng sợ a)
Đôi vai dày rộng của Trọc Âm ngăn cản cát bụi bay phía sau, Cố Thính Ngữ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ đẩy Trọc Âm ra, vừa nghĩ bọn họ cư nhiên lợi dụng nguy cơ cưỡng bức ép buộc bản thân hắn phải đồng ý, Cố Thính Ngữ thấy tất cả đều không phải hắn tự nguyện
Niệm Hành nhu thuận đi qua, vẻ mặt vô tội nói “đây là chủ ý của Trọc Âm a, Tiểu Ngữ ngươi đừng nóng giận.”
“Ngươi…” Trọc Âm như ăn phải phiền muộn, mắt y thấy Cố Thính Ngữ rời khỏi bản thân, vẻ mặt đau lòng coi thương thế của Niệm Hành, Trọc Âm thầm nghĩ hình tượng của bản thân y đã trở thành kẻ xấu không thể thay đổi được nữa rồi.
“Tiểu Ngữ…Đau quá a… Ngươi đừng khổ sở, ta còn có thể chịu đựng đựơc… Ta biết Tiểu Ngữ lương thiện. cho dù là y đã cắn ta nhưng sao kẻ địch hung ác đó, ngươi cũng cứu ” Nói tới đây Niệm Hành bụng đầy uỷ khuất, còn kém hai mắt rưng rưng, y hít một hơi “… Thế nhưng ta tuyệt đối không trách ngươi, ta chính là đau a…”
Thanh Tước vừa nghe xoay mặt đối diện với Trọc Âm, y dùng khẩu hình phát âm nói: Cái tên đó không phải đã sắp không phục hồi rồi sao?
Sắc mặt Trọc Âm tái xanh gật đầu
Cố Thính Ngữ trầm mặc trong chốc lát, hắn xoay người nhìn hắc báo đang hấp hối trên mặt đất, nhãn thần phức tạp.
Sau đó, Cố Thính Ngữ thở dài đi tới bên người hắc báo Hai mắt Niệm Hành toả sáng, y vạn phần chờ mong Cố Thính Ngữ vì y báo thù, thế nhưng giây kế tiếp, Cố Thính Ngữ lại cởi bỏ xiềng xích đang trói chặt hắc báo
“Tiểu Ngữ!!!!”
Cố Thính Ngữ ngăn cản Niệm Hành đang muốn lao qua chém hắc báo thành tám khối lớn, thấp giọng nói “… Chúng ta, đi thôi.”
“Cứ như thế buông tha y?”
“…đi thôi.”
“Thế nhưng y…”
“…Đi thôi…Trời sắp tối rồi.”
Ba người nghe thấy đều giật mình: Bầu trời tối đen bằng ngủ, ngủ sẽ bằng…
“được.” Sau cùng Niệm Hành trả lời đầy sảng khoái
—————–
Đêm khuya, ánh lửa hừng hực chiếu rọi ra gương mặt sầu lo của Cố Thính Ngữ.
Thanh Tước, Trọc Âm cùng Niệm Hành ngồi ở bên kia đống lửa, bọn họ thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ, phảng phất như chờ đợi cái gì đó.
Cố Thính Ngữ không dám ngẩng đầu đối diện, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Cười gượng hai tiếng, Cố Thính Ngữ nói rằng “KHông… không còn sớm nữa, ta mệt mỏi, các ngươi cũng mệt mỏi rồi… Chúng ta đều tự, ngủ đi?”
Nói đến hai chữ ‘đều tự’, Cố Thính Ngữ không quên tăng nặng ngữ khí.
Thanh Tước dùng lá cây mềm bắt đầu trải ra làm giường chiếu, Niệm Hành tự thoát quần của bản thân, còn Trọc Âm đứng lên đi về phía Cố Thính Ngữ.
“Chờ…chờ một chút,” Cố Thính Ngữ vội la lên “Ta đau đầu, chúng ta hảo hảo tâm sự không đựơc sao…A!”
Trọc Âm nắm bàn tay Cố Thính Ngữ hướng về đầu nguồn cực nóng ở khố gian của bản thân, Cố Thính Ngữ bị sức nóng mãnh liệt vội vã rút tay về. Hắn nỗ lực muốn bình tĩnh lại, nhưng hô hấp rõ ràng bắt đầu từ từ mất trật tự.
“…Các ngươi… Lẽ nào muốn…” Môi Cố Thính Ngữ không khống chế đựơc run rẩy … Điều này sao có thể? Điều này sao có thể a?
“Chúng ta muốn làm vận động trước khi ngủ.” Niệm Hành ngọt ngào trả lời.