Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 82: Vì ngươi mà đấu



Dạ Dẫn Thư chưa bao giờ vì bản thân mà lựa chọn điều gì, cho dù là giết người, nhuộm máu hoặc đánh nhau, không cần tình cảm cùng suy nghĩ, chỉ cần dựa theo phân phó của người khác mà làm, y cũng chưa từng nghĩ sinh hoạt của mình như vậy có cái gì sai trái.

Một lòng một dạ, y chỉ muốn chứng minh sức mạnh của bản thân, muốn đứng ở nơi được chú ý nhất để mọi người công nhận, chỉ có vậy.

Thế nhưng kể từ lúc căn bị thương nhân loại kia, Dạ Dẫn Thư vốn không hiểu thế nào là đau lòng lại sản sinh tình tự mà bản thân một sát thủ tuyệt đối không nên có.

Y bắt đầu hoài nghi.

Rơi vào hỗn loạn Dạ Dẫn Thư rốt cục hiểu được, y chưa bao giờ chiến đấu theo ý nguyện của bản thân

Như vậy… cái gọi là muốn được công nhận bất quá chỉ là một lí do để tăng cường thực lực che lấp lỗ hổng của bản thân mà thôi.

Y nói với Cố Thính Ngữ, y không hiểu một chuyện, nhưng kỳ thực không hiểu, vì căn bản đó không phải là một chuyện, mà là một loại tình cảm.

Cái loại tình cảm này y không muốn bộc lộ, vì nó trái ngược với cảm giác nóng lòng đựơc chứng minh bản thân như trước, nó là một loại cảm giác cam tâm tình nguyện.

Lúc hiểu rõ… những cảm xúc này, y đã quyết định một chuyện.

Y hỏi Cố Thính Ngữ mục đích tới đây, kỳ thực là muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện

Sau đó, y xác nhận cảm tình của Cố Thính Ngữ đối với các thánh thú

Đó là sự tín nhiệm mà không một ai có thể chen chân vào, bất quá với nguyên nhân như vậy, y lại yên tâm

“Lý do!” Phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phẫn nộ của Đồng Ảnh đang nhìn bản thân y

Y tránh thoát khỏi ngọn lửa trước mặt, nhàn nhạt trả lời “Không có lý do lớn lao gì cả.”

“Ngươi không thắng dựoc ta đâu. Nếu như ngươi tưởng có thể thay thế nhân loại kia tranh thủ thời gian, ta khuyên ngươi không nên lãng phí sinh mệnh của mình. ”

Ngọn lửa tạo thành một vòng tròn bao vâyj quanh hai người, bầu không khí nóng rực khiến đường nhìn có chút không rõ.

Tiếng cười trầm thấp chậm rãi mà đến, Dạ Dẫn Thư nói rằng “Ta chưa bao giờ chiến đấu mà thấy hạnh phúc như vậy.”

Từ phương Đông bay lên một đám mây đen ngưng tụ phía trên khoảng không, chỉ chốc lát sau, những hạt mưa tí tách bay tán loạn rướt xuống

Nước mưa không thể dập tắt đựoc ngọn lửa, ngược lại, gió mạnh càng cổ vũ cho ngọn lửa lan tràn

Đồng Ảnh rất ít khi nổi giận, thế nhưng lúc này đây, dường như là che giấu điều gì đó, lửa giận thiêu đốt khiến y phát động một thế tiến công mãnh liệt

Người bị [ Ngự Hoả trận ] bao vây, năng lực sẽ giảm xuống mức thấp nhất, yếu đuối giống như một nhân loại bình thường.

Nhưng Dạ Dẫn Thư thì khác Cho dù có không sử dụng đựoc bất cứ năng lực nào, chỉ bằng vào thân thể của y, cơ thể cùng tốc độ, y dĩ nhiên vẫn có thể tránh đựoc mọi đòn công kích đang tới trước mặt

Tất cả sức mạnh của y đều ngưng tụ bên trong máu thịt, điều này có nghĩa là Đồng Ảnh không hề có kinh nghiệm chiến đấu với thủ đoạn tấn công bằng thân thể này.

“Ngươi…” đến tột cùng có bao nhiêu cường ni.

Một khắc ngây người, thân ảnh màu đen giống như yêu quỷ không một tiếng động tiếp cận bên người, Đồng Ảnh vô ý thức tránh né, y xoa gương mặt vừa bị mấy cây độc châm sượt qua, mà cũng trong nháy mắt, lòng bản tay Đồng Ảnh đã đặt lên trên trái tim của Dạ Dẫn Thư.

“Bùm!!!”

Chỉ thấy Dạ Dẫn Thư kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng cái đã bay xa khỏi Đồng Ảnh mấy trượng.

Đồng Ảnh nhíu mày, quá nhanh, y cũng không xác định đựơc mình vừa rồi đã chạm tới Dạ Dẫn Thư hay chưa, phàm là người trúng phải một đòn công kích sát như vậy, sẽ không có khả năng sống sót

Xa xa Dạ Dẫn Thư đang quỳ một gối xuống đất, ở chỗ ngực có một vết tích bị đốt cháy, mái tócđen bay tán loạn trong mưa, nhẹ nhàng thở hổn hển, thấy không rõ biểu tình.

“Đồng Ảnh, ngươi có biết cái tiên đoán kia hay không?”

“Ta biết!” Phẫn nộ cắt đứt lời nói của y “Ta căn bản không tin cái tiên đoán gì đó, sở dĩ các ngươi một người lại tiếp một người dường như bị trúng tà mà phản bội lại Nguyên Ác, ta thực sự không hiểu, vì sao?!”

Dạ Dẫn Thư  cười khổ một chút “Ta không biết lý do của những kẻ khác.”

“Hanh!” Đáy lòng Đồng Ảnh bất an càng lúc càng nhiều “Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với ta là, ngươi thương hắn. Cũng đừng có nói mấy cái lời vô ích như ngươi muốn cùng hắn ở  chung một chỗ”

“Ta phản bội Nguyên Ác không có quan hệ gì với hắn.”

“Na vậy…”

“Ta chỉ muốn làm chuyện ta khiến ta an tâm.” Về phần ta yêu hay không yêu Cố Thính Ngữ, đó là chuyện của bản thân ta, lại càng không có hy vọng xa vời là sau này ai sẽ bồi bạn bên người ai “Đồng Ảnh, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi, lý do ngươi bảo vệ Nguyên Ác là gì?”

Đồng Ảnh sửng sốt, đại não rất nhanh hiện lên một người không rõ gương mặt… Này hài tử có giọng nói nhỏ nhẹ, này ánh sáng ôn nhu, và mùi vị khiến kẻ khác phải an tâm…

Nghĩ không ra, chết tiệt, vì sao lại nghĩ không ra!!

“Ngô!!!” Gương mặt Đồng Ảnh nhanh chóng biến hoá thành nhiều gương mặt khác, đó chính là những gương mặt mà y đã từng gặp qua, bầu không khí quỷ dị lan tràn, Đồng Ảnh lo lắng mà bối rối…

Ngàn năm trước lúc y gặp một kẻ cường đại nhất trên đời, kẻ đó nói sẽ cho y biết đáp án của bản thân y, điều kiện là phải bảo vệ bên người kẻ đó. Đợi một nghìn năm sau khi kẻ đó thức tỉnh, kẻ đó sẽ đưa người nọ đến trước mặt y.

Đồng Ảnh tự nhận mình là một kẻ lười biếng không có gì phải theo đuổi, thời gian không mặn không nhạt cũng cứ  như vậy mà trôi qua, nhưng cũng có một việc mà y không bao giờ có thẻ bỏ qua.

“Vì… để, tìm một người.”

[ Một ngày nào đó, ta muốn gặp lại ngươi. ]

—————–

Bên trong sơn động.

Cố Thính ngữ đang nằm trong một góc, nhìn qua giống như đang ngủ rất sâu

“Tiểu Ngữ… Tỉnh tỉnh…”

Cố Thính Ngữ mơ mơ màng màng mở hai mắt, vẻ mặt mê man, khi hắn nương theo ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua lỗ hổng nhìn rõ đựơc hình ảnh của ba người trước mặt thì, không khỏi trong nháy mắt trừng to hai mắt “Niệm Hành?! Thế nào lại là các ngươi…”

Mắt thấy Niệm Hành mở lớn miệng, nước mắt tràn mi, Thanh Tước vội ngăn cản Niệm Hành đang vạn phần kích động, khẩn trương hỏi thăm Cố Thính Ngữ.”Vết thương có còn đau hay không, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Ta không sao,” Cố Thính Ngữ nắm cánh tay Thanh Tước hỏi “Các ngươi thì sao? Thương tích có nghiêm trọng không?”

Trọc Âm đứng ở một bên lắc đầu ý nói không có gì trở ngại

Cố Thính Ngữ nhìn xung quanh, trước khi bản thân bị hôn mê hình như chính là cái nam nhân kia đã đem hắn dặt ở đây. Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người, một chiếc áo choàng màu đen xa lạm có vẻ như nam nhân kia đã thay y phục cho hắn, Cố Thính Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó “Cái người mặc hắc y kia đâu rồi?”

Nhắc tới Dạ Dẫn Thư, sắc mặt Trọc Âm bỗng nhiên xanh lại, y lập tức tiến lên cởi y phục của Cố Thính Ngữ ra.

“Trọc Âm?”

“Y có làm cái gì với ngươi hay không!” (vị này toàn nghĩ lung tung ko à? cứ nghĩ ai cũng như ảnh nhìn thấy thúc thúc là nổi *** ý hết sao?)

Làn da có chút tái nhợt bại lộ trước ánh nhìn của mọi người. dọc theo đường cong xuống dưới xương quai xanh, thực quả màu đỏ trước ngực bởi vì khí lạnh mà lặng lẽ đứng lên, ngón tay lướt qua thân thể quen thuộc, cũng may trên làn da không có in lại dấu vết chói mắt gì

Nhưng Trọc Âm vẫn lo lắng, một đường kéo tới quần áo dưới eo, thẳng tới lúc Cố Thính Ngữ ngăn cản

“Trọc Âm, dừng tay, y không có làm gì ta cả.” Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Trọc Âm, nghiêm giọng nói “Ta không sao, thực sự không có chuyện gì cả.”

Thẳng tới lúc này, Trọc Âm mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, nghiêng người cố sức ôm thật chặt Cố Thính Ngữ

Cố Thính Ngữ miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng của mình, nhìn bọn họ hoàn hảo không bị thương tích gì trở lại bên người bản thân, trái tim bị treo cao lúc này rốt cục cũng bình yên hạ xuống.

“Các ngươi làm thế nào tìm đến nơi này được?” Một lúc lâu sau, Cố Thính Ngữ hỏi.

Thanh Tước nhíu nhíu mày “Việc này nói đến cũng lạ, lúc đó bọn ta đang chiến đấu với Đồng Ảnh, Dạ Dẫn Thư chính là từ cái động này đi ra, sau đó ném chúng ta vào trong động, rồi đóng tảng đá lại.”

“Dạ Dẫn Thư,” thì thào gọi tên của y, Cố Thính Ngữ ngẩng đầu hỏi “Vậy hiện tại y ở đâu?”

“Có quỷ mới biết.” Niệm Hành tức giận bất bình “Người trên lưng y lúc đó mặc y phục của ngươi, hại ta tưởng nhầm là Tiểu Ngữ ni.”

Thanh Tước gật đầu “Kì quái chính là ở chỗ này, Dạ Dẫn Thư vì sao lại muốn làm lẫn lộn đường nhìn của Đồng Ảnh, đồng thời lại lưu Thính Ngữ chaâ chính lại cho chúng ta.”

Niệm Hành bĩu môi “Có lẽ là nội chiến đi.”

“Ngươi nghĩ thế nào? ” Thanh Tước bỗng nhiên nhìn Cố Thính Ngữ

Cố Thính Ngữ lúc này như là rơi vào trong mê man, lẳng lặng trầm tư.

Người kia…

Đã hứa là sẽ đưa hắn đi tìm bọn TRọc Âm, nhưng nửa đường lại thay đổi đem hắn quay về đây. Trong hỗn loạn người đó đem y phục của hắn cởi ra, sau đó vận dụng linh lực làm một người giả giống hệt như hắn.

“Trên y phục có mùi của ngươi,” y nhàn nhạt giải thích. Sau đó, cả người Cố Thính Ngữ vô lực, rơi vào hôn mê.

Trong lúc ý thức hỗn độn, hắn nghe nam nhân kia dặn dò “Trốn sâu vào trong hang đi…. Bảo trọng.”

Cố Thính Ngữ cúi đầu, hồi ức ở cùng nam nhân kia rất ngắn chỉ có một vài chi tiết nhỏ. Hắn đoán không ra nam nhân kia nghĩ gì, có lẽ là hắn ảo tưởng, Cố Thính Ngữ mơ hồ nghĩ rằng, nam nhân kia là thật tâm muốn giúp hắn

—————

Dã Dẫn Thư ngã xuống trong cơn mưa to xối xả, máu tươi trộn lẫn nước mưa lặng lẽ chảy xuống.

Sau cuộc chiến chỉ còn sót lại làn khói hỗn độn, khiến người ta không thể tưởng tượng tình hình chiến đấu lúc trước có bao nhiêu khốc liệt. Khuôn măt nam nhân kiên nghị kia vẫn như trước không có một biểu tình nào, bộ y phục màu đen rách nát, thân thể bên dưới y phục vốn đã đầy vết thương, vào lúc này dã không còn một chỗ nào lành lặn.

Dạ Dẫn Thư híp hai mắt, nỗ lực muốn nhìn rõ mọi vật trước mắt, nhưng trước đôi mắt đen kịt dường như xuất hiện một lớp sương mù, khiến cho tâầ nhìn của y không thể tập trung.

“đáng giá sao,” Thanh âm của Đồng Ảnh có một tia không đành lòng.

Vì một nhân loại hoàn toàn không biết cái gì cả, nỗ lực của ngươi thực sự đáng giá sao.

Dạ Dẫn Thư không trả lời.

Bỗng nhiên Đồng Ảnh có chút hiểu đựơc, kỳ thực nguồn gốc của tất cả các chấp niệm đều chỉ đơn giản như vậy, Dạ Dẫn Thư có con đừơng mà bản thân y muốn gắn bó, mà bản thân Đồng Ảnh cũng giống như vậy.

Y xoay người, đang muốn hướng phía kết giới đuổi theo, đột nhiên dưới chân run lên.

Một bàn tay, rất vững vàng, gắt gao siết chặt y

“Buông tay.” Đồng Ảnh nhướn mi

Dạ Dẫn Thư không hề cử động, cánh tay siết lấy Đồng Ảnh càng chặt hơn.

Đáy lòng Đồng Ảnh xuất hiện một trận thê lưoơg, y hiểu đựơc, Dạ Dẫn Thư chính là một nam nhân cố chấp như vậy… Y sẽ không cùng người khác tranh đoạt vị trí bên người Cố Thính Ngữ, nhưng y nguyện ý vì Cố Thính Ngữ dâng lên một tia khí lực cuối cùng.

Đây chính là lòng trung thành của Dạ Dẫn Thư, dù bị hủy diệt cũng không hối hận.

Mũi giầy sắc nhọn hướng về phần bụng mềm mại đá vào, từ sâu bên trong truyền ra thanh âm gãy nát của đầu khớp xương, Dạ DẫN Thư không rên một tiếng vẫn giữ chắc tay, máu tươi từ miệng vết thương chậm rãi chảy ra, trong nháy mắt Đồng Ảnh đá văng Dạ Dẫn Thư ra, Dạ Dẫn Thư đột nhiên cong lưng, mạnh mẽ lao lên!

“!!” Mi tâm (vùng giữa lông mày) đau đớn, Đồng Ảnh thở gấp một hơi, con ngươi màu đỏ gắt gao nhìn thẳng vào Dạ Dẫn Thư

Tại khoảng khắc lúc Dạ Dẫn Thư lao lên, Đồng Ảnh phạn xạ có điều kiện chặt ngang vào xương sườn của Dạ Dẫn Thư, khiến y như một từ giấy bay ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống.

Lúc này, trên mi tâm của Đồng Ảnh có gắn một cây độc châm, loé ra một tia sáng màu xanh kì lạ

“… Giết Cố Thính Ngữ, như vậy ngươi… Vĩnh viễn không thể gặp người ngươi muốn tìm…”

Lời nguyền lấy sinh mệnh làm cái giá để trao đổi đã vây khốn Đồng Ảnh thật chặt, cùng lúc đó, độc châm màu xanh không có truyền vào mi tâm.

“A a a…” Đồng Ảnh che mặt, sau khi tia lửa cuối cùng bị dập tắt, tiếng thét chói tai vẫn vang vọng quanh quẩn trên vùng đất hoang vắng này.

——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.