Có đôi khi, rõ ràng cho rằng con đường cuối cùng này cũng phải dừng lại ở đây, nhưng dột nhiên lại phát hiện còn có hi vọng để đi tiếp.
Bạch Chi Ngao chính là cho là như vậy… Y cho rằng đã biết cả đời này không bao giờ… có khả năng nhìn thấy Cố Thính Ngữ nữa. Nguyên bản vốn nghĩ rằng, gặp được Cố Thính Ngữ, thời gian họ ở chung chính là ngắn ngủi mà tốt đẹp như vậy, y hẳn là phải rất thoả mãn rồi
Thế nhưng hiện tại, y chân thành cảm tạ trời xanh, không chỉ đem nam nhân này đến bên người bản thân, mà quan trọng nhất, bọn họ còn có sau này.
Bạch Chi Ngao thầm nghĩ, cứ coi như là bản thân ích kỉ đi, y không bao giờ… Muốn cùng nam nhân này tách ra nữa.
Ôm như vậy, đau nhức khiến cho ngực hít thở không thông.
Thế nhưng còn muốn muốn nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
“đại thúc a… Ta rất nhớ ngươi…”
Cố Thính Ngữ tựa ở cổ thiếu niên, nhẹ nhàng gật đầu
Hồi ức đã qua mãnh liệt tràn ra trong đầu
Nhớ kỹ lúc ban đầu khi đi vào Thánh thú cung, Cố Thính Ngữ là cỡ nào mê man cùng bất an, mà thiếu niên làm bạn bên người bản thân này, trong bất tri bất giác lại thành lý do đầu tiên khiến Cố Thính Ngữ muốn kiên trì đi tiếp.
Lần đầu tiên trong rừng hoè cứu được bạch khuyển bị thương, y đã dùng cặp mắt như hồ nước nhìn chăm chú bản thân…
Y nói người chường quản cung này đến cả dã thú xông vào cũng đánh không lại, ngữ khí giọng nói lại ảm đảm khiến Cố Thính Ngữ nhăn mày…
Đợi lúc nguy cơ tới, y lại dùng bờ vai không rộng lớn che trước mặt bản thânm còn nói “Ta sẽ ngăn nó lại, ngươi chạy mau đi.”
Sau dó… Cố Thính Ngữ phát hiẹn ra y chính là bạch khuyển kia, ngạc nhiên cùng khiếp sợ bản thân đã phát sinh quan hệ với y, trong mắt bản thân chỉ còn lại phẫn nộ hoang đường liền hung hăng cự tuyệt lời tỏ tình ngượng ngùng của thiếu niên.
Từ giữa đôi môi run rẩy, y run như cầy sấy nói “…đừng.”
Thiếu niên lặng lẽ đi phía sau bản thân,thời mộ khắc khi y suy yếu rồi ngã xuống, dường như có vật gì rơi xuống phá ta sự yên lặng, sự chân thành khiến kẻ khác không hề có chút phòng vệ của thiếu niên đã mở ra phong bế trái tim của Cố Thính Ngữ.
Y trực tiếp như vậy, y đơn giản như vậy, khién kẻ khác không thể tránh đựơc, dạy kẻ khác hiểu tình yêu thương không thể buông xuống.
Trước khi chia tay, Cố Thính Ngữ đem bùa hộ mệnh đeo lên cổ thiếu niên, lặng lặng đồng ý hắn trở về sẽ tìm y.
Mà hiện tại, thiếu niên đem bùa hộ mệnh tháo xuống, cẩn thận đeo lên cổ Cố Thính Ngữ, sau đó thận trọng ở trên bùa hộ mệnh nhỏ nhắn hạ xuống một cái hôn.
“ta đợi không nổi, đi tìm ngươi, ngươi không giận ta đi…”
Cố Thính Ngữ nở nụ cười buồn bã, Bạch Chi Ngao chính là một tiểu tử ngốc nghêch, một chút cũng không đổi.
Bạch Chi Ngao híp mắt dính ở trên người Cố Thính Ngữ cọ a cọ, bỗng nhiên nghĩ tới có chỗ nào đó không đúng. Mở mắt, không nhìn thì đã tốt, nhìn rõ thì chỉ thấy ở trước mặt là vài đường nhìn lạnh buốt khiến y sợ hãi
Bạch Chi Ngao thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy người lợi hại bọn họ chính là mấy thánh thú khác sao, những người này thấy thế nào lớn lên đều hung dữ vậy a, na… Cố Thính Ngữ có bị mấy người này khi dễ hay không a… Bạch Chi Ngao chớp chớp mắt, sau đó hăng say trừng mắt lại, y mới không sợ nhiều người như vậy ni, y phải bảo hộ Cố Thính Ngữ thật tốt, vì vậy lập tức đem Cố Thính Ngữ ôm càng thêm chặt.
“… Hắc,” có người hít vào một tia lãnh khí, chất giọng lạnh như băng “Cuối cùng cũng đựoc đoàn tụ với y đi… Thực sự là lâu lắm rồi nha.”
Thanh âm này…
Cố Thính Ngữ ngẩng đầu, trên trán càng toát ra kinh hỉ, hắn hài lòng tới mức không biết phải làm sao “Tu… Tu Nhĩ…”
quả nhiên, từ trong sơn động đi ra người thứ hai, chính là Tu Nhĩ vẻ mặt một bộ không buồn không vui. Con ngươi màu xám có chút phức tạp nhìn Cố Thính Ngữ, y mím đôi môi hơi mỏng lại, hô hpá mất trật tự tiết lộ y lúc này đang rất khẩn trương.
Tu Nhĩ biết Cố Thính Ngữ chính là thích Bạch Chi Ngao, y từ đầu đã biết.
Từ lúc đầu khi y gặp nhân loại này, tới những lúc mê man hắn cũng gọi cái tên này. Nhớ lại đoạn kí ức không thoải mái này, Tu Nhĩ hơi cúi thấp đầu.
Y đã từng thương tổn nhân loại này, vậy hiện tại… Hắn có thể hay không… Không muốn thấy bản thân ni.
“Tu Nhĩ.”
Lấy lại tinh thần, Tu Nhĩ liền thấy một đôi mắt ôn nhu. Cố Thính Ngữ vươn tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt cứng nhắc của Tu Nhĩ, tay hắn cũng luồn vào trong mái tóc màu xám của Tu Nhĩ, tóc của Tu Nhĩ so với trước đây dài hơn một chút, Cố Thính Ngữ đem những sợi tóc có chút lộn xộn nhất nhất vuốt lại, dường như cũng đem nỗi lòng hỗn loạn của Tu Nhĩ sắp xếp gọn gàng.
Thân thể cứng nhắc từ từ thả lỏng, Tu Nhĩ cảm giác bản thân không thể hô hấp nữa…
Nhân loại này không giống như trước đây nữa, nhưng nếu nói đến tột cùng có gì khác, Tu Nhĩ cũng không thể nói đựoc. Chỉ là, trong đôi mắt ôn nhuận kia so với trước đây càng thêm kiên định, càng thêm thản nhiên.
“Ta hiểu đựoc, vì sao ngày đó ngươi lại cho ta nghe thủ ca kia.”
“…” Tu Nhĩ ngây ngẩn cả người. Y vạn lần không ngờ, sau lần gặp mặt thứ hai, Cố Thính Ngữ lại nhắc tới thủ ca [ Khúc quân hành ngày diệt vong ]
[ Dù tới cuối con đường không còn lối đi, ta vẫn sẽ ở bên ngươi làm bạn. Vì vậy, người yêu ơi, ngày diệt vong cũng không hề đáng sợ.]
Bất luận linh hồn phiêu dạt tới nơi nào, điều Tu Nhĩ muốn, bất quá chỉ là một người có thể bồi bạn bên cạnh y. Tu Nhĩ dã từng nói, con người sau khi chết sẽ trở về nơi mà họ thuộc về, nhưng y không biết bản thân sau khi chết sẽ đi tới nơi nào.
Sau khi Cố Thính Ngữ hồi tưởng lại thần tình lo nghĩ của Tu Nhĩ thì, bỗng nhiên phát giác ánh mắt đó chứa đựng nhiều ngôn ngữ
Mỗi khi y thân thiết ngóng nhìn, đều như là tự hỏi: Ngươi có thể bồi bên người ta không…
Bồi bên người ta.
đối với những người khác mà nói đây là một truy cầu (yêu cầu theo đuổi) cực kì đơn giản, nhưng đối với Tu Nhĩ đã cô độc suốt một ngàn năm, lại là một thỉnh cầu cực kì xa xỉ.
Cố Thính Ngữ bỗng nhiên nhớ tới cái buổi tối kia, bọn họ lẳng lặng dựa vào người nhau, trong khúc nhạc làm nền nhẹ nhàng xoay tròn… Nụ hôn nhẹ nhàng của Tu Nhĩ, cùng với rất nhiều điều mà bọn họ chưa nói ra miệng lúc ấy.
Sáng sớm ngày ấy, bọn họ cách nhau một ván cửa hơi mỏng, Tu Nhĩ trúc trắc hỏi “Ngươi có thể yêu ta sao.”
Hình dạng viền mắt đỏ ửng của Tu Nhĩ lúc ấy, cực kì giống biểu tình hiện tại
Tu Nhĩ lúc này dưới những cái vuốt khẽ không ngừng của Cố Thính Ngữ, lần thứ hai lộ ra biểu tình muốn khóc mà khóc không đựơc. Cố Thính Ngữ không khỏi mỉm cười
Cố Thính Ngữ than nhẹ “Ta đang ở chỗ này nha.”
Ta đang đứng ở trước mặt ngươi nha… Vì … Vì vậy…
“Ngươi còn không rõ sao?”
Lời còn chưa dứt, tượng Tu Nhĩ giống như bị người hung hăng gõ một gậy, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc
Tu Nhĩ một đường ôm Cố Thính Ngữ, nâng cái cằm gầy gò của hắn lên, như dùng hết tất cả khí lực hôn xuống.
“ân…” Nụ hôn cuồng loạn mà bá đạo khiến Cố Thính Ngữ nhất thời quên phản ứng, hắn nhẹ nhàng chạm lên ***g ngực cường tráng của người nọ, cảm thụ đựơc nhịp đập trong trái tim y, trong hoảng hốt đầu lưỡi nặng nề bị đảo lộn, kích thích thân thể một trận run rẩy.
Thật vất vả mời có thể hô hấp trở lại, sắc mặt đỏ ửng của Cố Thính Ngữ đờ ra, thầm nghĩ tại sao lại có thể như vậy a, không phải mới vừa rồi nói chuyện rất tốt a, thế nào lại hôn ni…
Hình dạng chẳng chút phòng bị giống như vậy, môi hơi sưng, nhãn thần mê man, thiếu chút nữa khiến Tu Nhĩ lần thứ hai rơi vào điên cuồng.
Chỉ bất quá bỗng nhiên một trận kình phong lao tới, Tu Nhĩ bị ép phải nghiêng người tránh né. Cố Thính Ngữ quay đầu, chỉ thấy Lương Nguyệt đang tàn bạo trừng mắt nhìn hắn
“Ngươi… Ngươi chính là thiếu điều giáo!”
“…” Cố Thính Ngữ hơi giật mình.
Lương Nguyệt một đưòng kéo Cố Thính Ngữ qua, dùng tay áo ở trên đôi môi hơi sưng hé mở chà đi sát lại. Trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ than nhẹ “Thật bẩn… Bẩn muốn chết!”
Đôi môi Cố Thính Ngữ dưới sự chà lau thô bạo càng lúc càng sưng lên, đôi môi mềm mại mơ hồ có cảm giác đau, Cố Thính Ngữ hơi giãy dụa, một lát sau trên môi lại truyền đến cảm giác lành lạnh.
Lướng Nguyệt ý thức được hình như mình đã quá mạnh tay rôi. Vì vậy, giống như xin lỗi không đựơc tự nhiên lấy ngón tay chạm nhẹ qua nơi bị sưng đỏ, trên mặt lộ ra biểu tình hổ thẹn cùng yêu thương.
Cố Thính Ngữ nhớ rất kĩ làn ở chung cuối cùng với Lương Nguyệt là ký ức sau khi bản thân hắn nhảy xuống vực, là hình ảnh Lương Nguyệt đem bản thân ôm vào trong ngực liều mạng la hét
Sau đó Cố Thính Ngữ không khỏi nhớ đến những ngày Lương Nguyệt đem bản thân hắn nhốt trong tù, hình ảnh hắn bị lật qua lật lại lăn qua lăn lại, sắc mặt Cố Thính Ngữ dần dần xấu hổ, hài tử Lương Nguyệt này… Tính cách đích xác có chút ác liệt.
Mà sắc mặt Lương Nguyệt lúc này lại càng xấu xí, trước Bạch Chi Ngao có thể cùng Cố Thính Ngữ ôm một cái, Tu Nhĩ có thể cùng Cố Thính Ngữ gần gũi, thế nhưng vừa đến bản thân đã hết, Cố Thính Ngữ chỉ chừa cho y vẻ mặt làm biểu tình phức tạp.
“Ngươi…” Thật vất vả mới nhìn thấy người ngày đêm tơ tưởng, nguyên bản chuẩn bị trong lòng một đống lời muốn nói ngay lúc sắp thoát ra thì bị cắt đứt. Lương Nguyệt thấy khó chịu, trong ngực có một loại uỷ khuất không nói thành lời.
Lương Nguyệt thở dài thật sâu, kéo tay Cố Thính Ngữ, cẩn cẩn dực dực nắm trong lòng bàn tay. Cũng đựoc, cho dù Cố Thính Ngữ không trông mong thấy y, khả Lương Nguyệt đã hạ quyết tâm nhận định Cố Thính Ngữ, cả đời đều không thay đổi.
“Xin lỗi.” Lương Nguyệt thì thào tự nói, như là thừa nhận bản thân vừa nói năng lỗ mãng, hoặc như là nói cho nhân loại trước kia bị bản thân y dằn vặt cũng quật cường khâu chịu cầu xin tha thứ kia nghe.
Cố Thính Ngữ sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu có chút ngạc nhiên nhìn Lương Nguyệt. Chảng biết tại sao lại nghĩ hình dạng Lương Nguyệt cúi đầu rất giống tiểu hài tử phạm vào tội lớn đang chờ nghiêm phạt, viền mắt hồng hỗng, dĩ nhiên có vài phần khả ái (thúc thúc nhìn con sắc lang nào cũng thành tiểu hài tử vậy thì chết chắc đi)
“Khụ…” Cố Thính Ngữ tầm nghĩ, tuy tính cách có điểm kém cỏi, bất quá cũng không phải là một hài tử xấu. Vừa nghĩ, một bên giơ tay xoa xoa đầu Lương Nguyệt.
“Cố Thính Ngữ!!” Thanh âm hổn hển truyền đến, Cố Thính Ngữ ngẩng đầu, liền thấy Thiên Luật đang tựa ở bên sơn động, cũng không biết đã trừng bản thân hắn bao lâu. Mái tóc bạc thật dài khởi vũ trong gió, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, bất quá quai hàm thế nhưng thật sự là tức giận, thoạt nhìn có chút thú vị.
Cố Thính Ngữ nhoẻn miệng cười, thật tốt quá, cuối cùng tất cả đều bình an trở về.
Thế nhưng Thiên Luật lại cười không nổi, y một đường liên tục tới chỗ Bạch Chi Ngao chờ người, chính là mệt mỏi tới thở hồng hộc, nguyên bản cũng chỉ là muốn nhìn thấy hình dạng kích động cảm tạ của Cố Thính Ngữ mà thôi, lại không biết rằng người bản thân cứu lại đều là tình địch a. Thực ự là đầu y bị úng nước rồi mới có thể rước… mới thứ tai hoạ này quay về.
“Thiên Luật…” Cố Thính Ngữ bước nhanh lên trước nắm lấy cổ tay Thiên Luật, chỉ thấy đầu ngón tay nguyên bản mảnh khảnh bởi vì liên tục đánh đàn mà huyết nhục mơ hồ. Nghĩ đến y là bởi vì cứu chữa cho người khác, vội vội vàng vàng đến thương tích của bản thân cũng không kịp chữa trị, ngực Cố Thính Ngữ nổi lên một trận đau đớn co rút.
“Thiên Luật…”
“Hanh!” Thiên Luật tránh đi bàn tay của Cố Thính Ngữ “Ngươi còn quản ta làm gì, theo chân bọn họ dây dưa chẳng phải hay hơn sao. ”
Cố Thính Ngữ nói không ra lời, chỉ là lần thứ hai nắm lấy hai tay Thiên Luật, cẩn cẩn dực dực bắt đầu vận dụng Minh lệ chữa thương cho y.
“KHông khiến ngươi xen vào chuyện của người khác! Bỏ ra…” Nỗ lực đẩy Cố Thính Ngữ ra, thế nhưng lực tay lại yếu ớt dị thường, trong ngôn ngữ mơ hồ có tiếng khóc nức nở “Ngươi biết rõ ta ghét nhất ngươi cùng người khác ôm ôm lâu như vậy, ngươi thế nào lại đáng ghét như thế!”
“…” Cố Thính Ngữ cắn môi, thân thể hơi run.
Kỳ thực hắn biết rõ, vài đạo tầm mắt nhìn thẳng vào hắn lúc này đang bao hàm tình tự thế nào. Thế nhưng hắn không cách nào dành cho bọn họ một tình yêu hoàn chỉnh, vì thế hắn căn bản không dám hứa hẹn điều gì, hổ thẹn ẩn sâu trong ngực lần thứ hai mọc lên, Cố Thính Ngữ có chút thất thần hạ hai mắt xuống… Hắn không có biện pháp đối mặt với người toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn.
Nửa ngày, Thiên Luật kéo kéo ống tay áo của Cố Thính Ngữ, có chút bất đắc dĩ thầm nói “… Ngươi… Ngươi cũng đừng vậy a… Loại tình huống này ta đã liệu đến… Là ta không may… Theo ngươi là ta cam tâm tình nguyện, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”
“Thiên Luật…” Cố Thính Ngữ mở mắt, khoé mắt có chút lệ quang.
“Sách, ta là chán ghét ngươi ôm kẻ khác… Thế nhưng ta chưa từng nói ghét ngươi ôm ta… Ngươi… Thế nào lại ngốc như thế,” Dứt lời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ôm chầm lấy vai Cố Thính Ngữ, gắt gao đem hắn ôm vào ngực “Mệt ta chịu khổ cực nhiều như vậy, lại không cho ta làm nũng a!”
Đáp lại Thiên Luật, chính là Cố Thính Ngữ ôm càng thêm chặt.
Xung quanh dị thường yên tĩnh, mọi người phía sau càng mang nhiều ý xấu. Có không cam lòng, có ghen tuông, có chìm đắm trong vui sướng được gặp lại, có kẻ đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để đem Cố Thính Ngữ đoạt lại trong lòng bản thân
Chỉ là, ngay lập tức trong suy nghĩ của mọi người lại có một điểm giống nhau kinh người, đó là Đợi đại chiến với Nguyên Ác xong, bọn họ còn có một cuộc chiến tranh giành tình ái còn chưa xong.
Đến lúc đó ai mới là người Cố Thính Ngữ yêu nhất, chỉ có thể xem vào bản lĩnh của bản thân a!
“Ân, thiếu chút nữa đã quên!” Thiên Luật bỗng nhiên còn có một người ở bên cửa động.
Bởi vì thương thế quá nặng, hắc y nam nhân phải ngồi tựa vào vách hang, trầm mặc nhìn Cố Thính Ngữ.