Sấm sét xẹt qua, một giọt nước rơi xuống vùng đất màu đỏ tươi, lập tức liền biến mất trong vũng bùn đen kịt. Mặt đất màu đen trộn lẫn những vẹt máu đỏ sậm, mọi người nằm treê mặt đất run khe khẽ, thỉnh thoảng có một tia điện lưu màu xanh lướt qua thân thể bọn họ.
Giọt mưa càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau giữa trời đất liền kéo tới một trận mưa rào.
Từa xa nhìn lại, trong màn hơi nước có hai nam nhân đang đứng giữa trời đất
Thanh âm của Quyết lạnh lẽo mà u oán, y nói “ta không giết bọn chúng, là bởi vì ta muốn bọn chúng hảo hảo nhìn rõ, người là chết như thế nào.”
Cố Thính Ngữ cúi đầu, dường như không hề nghe thấy lời của Quyết. Hắn có chút thất thần nhìn máu trên tay, không rõ máu chính là nước mưa cùng dịch thể dọc theo gương mặt mà chảy xuống, trong miệng có mùi vị như rỉ sắt
“Sợ?” Quyết đem Trảm hồn kiếm gác lên cổ Cố Thính Ngữ, khiến cho hắn ngẩng đầu len.
Im lặng đối diện.
Trong đôi mắt Cố Thính Ngữ không có tia sáng, đôt ngươi đen kịt dần dần tĩnh mịch triệt để, hô hấp của hắn rất nhẹ, giống như ngay cả tiếng đập của trái tim đều có vẻ xa xỉ.. Cố Thính Ngữ bất động như vậy, Quyết bỗng nhiên liên tưởng tới một người tối chân quý gì đó bị trúng tên dưới chân, mà hình dáng bất lực của người kia. Nửa ngày, đôi môi Cố Thính Ngữ khẽ hé mở, tựa hồ như đang thì thào nói cái gì đó.
Quyết nhíu mày “Ngươi nói cái gì?”
“.. Chúng ta về nhà… ta giữ lời hứa… Chúng ta… về nhà…”
Tâm trạng căng thẳng, Quyết lấy lại bình tĩnh, giơ chuôi kiếm lên cao.
Đúng lúc đó, dưới chân đột nhiên sinh ra một cơn đau đớn tới tim, y cúi đầu, chỉ thấy trước mắt một tầng băng trong suốt, Gương mặt Niệm Hành chôn trong lầy lội dơ bẩn, mà cánh tay của y lại gắt gao nắm chặt cổ chân Quyết, móng tay càng găm sâu vào trong da thịt của Quyết.
vừa bị lôi điện thiêu đốt, Niệm hành gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thính Ngữ, vẻ mặt dính máu của y lộ ra nụ cười thuần khiết, dáng dấp tựa như một hài tử vừa làm xong trò đàu dai, con người của y trừng lên thần tình giảo hoạt.
Sắc mặt Quyết dị thường âm trầm, y nhấc chân đá vào bụng Niệm Hành, thoáng một cái, thân thể nhỏ gầy của Niệm Hành thoáng cái đã bay ra chục thước có hơn, nằm trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
“A…!!!!” Cố Thính Ngữ dường như mới từ trong cơn ác mộng hỗn loạn tỉnh lại, hắn khó có thể tin nhìn xung quanh mình, sau đó đem mặt vùi vào trong hai tay thấp giọng rống giận. Nhưng mà rít gào cũng không vãn hồi được cái gì, đau đớn như mũi kiếm sắc bén xé rách trái tim, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn đối mặt.
Cố Thính Ngữ cảm giác toàn thân đều bốc cháy, hắn giương mắt nhìn Quyết, chỗ trống hai mắt đều là màu đỏ. Cố Thính Ngữ cả đời này chưa bao giờ từng hận người nào, nhưng hiện tại trong lòng lại tràn đầy một cỗ bi phẫn xa lạ.
Vì sao… lại muốn đem bọn họ bức đến tuyệt cảnh như vậy?
Hắn thầm nghĩ muốn đem bọn họ dẫn về nhà, chỉ là muốn quay về a!
Những hài tử này cái gì cũng không có, từ khi sinh ra cho tới giờ trên lưng chỉ đeo thật nhiều thống khổ, Cố Thính Ngữ chỉ là muốn làm bạn bên người bọn họ.
Mặt đất bắt đầu rung động, Quyết phản xạ lui về sau… Ngay tại nơi y vốn đang đứng, một đạo ánh sáng trắng bùng phát mạnh mẽ.
Quyết chật vật tránh né, không ngừng lui về sau, đầu ngón chân vừa chấm đất trong nháy mắt, nơi đó lập tức liền phát nổ thật lớn.
Trong lòng Cố Thính Ngữ còn sót lại một sợi tơ tín niệm Bất luận kẻ nào cũng không đựoc cướp đi bọn họ. Sau dó thân thể giống như từ lâu đã biết phải làm như thế nào, liền theo kiếm quang xanh thẫm bám sát.
Công kích liên tiếp nhanh chóng mà mãnh liệt, cấp bách khiến kẻ khác không có thời gian hít thở. Quyết chưa bao giờ cảm thụ qua một hồn lực cường hãn như vậy. Y thậm chí có một loại cảm giác bờ biển nguyên bản yên tĩnh giờ đang gầm thét thật lớn, mà y giống như con thuyền nhỏ theo con xoáy nước chảy về trung tâm muốn lật ngã. Bởi vậy, trong đầu y giờ chỉ còn lại hai chữ “Tránh né.”
Vung điện cổ xưa trong rung động thật lớn bắt đầu đổ sụp, loại sức mạnh này tuyệt đối không phải là thứ sức mạnh mà nhân loại có được.
Quyết dựa lưng vào gác chuông luân hồi, y đã không còn đường để lùi nữa.
“Đây là sức mạnh của Minh lệ sao…” Quyết thì thào tự nói “Thảo nào Nguyên Ác nhất định phải có,”
Khói bụi nổi lên từ bốn phía, Cố Thính Ngữ lạnh lùng nhìn Quyết, thần tình lại có một sự quyết đoán khiến tâm người kinh sợ
“Ngưoơ vì sao lại muốn làm như vậy? Ngươi muốn giết ta, liền thẳng thắn giết ta đi…Vì sao lại muốn… Dằn vặt bọn họ?”
Quyết chăm chú nhìn Cố Thính Ngữ, nhìn nhân loại mà Huyễn Sinh thích.
“Ngươi hỏi ta vì sao lại dằn vặt bọn chúng?…A,” Quyết chậm rãi nở nụ cười, y giơ lên thanh Trảm hồn, nhẹ nhàng nói “Thanh kiếm này chỉ có hồn lực của ngươi mới có thể phát huy đến cực hạn, mới có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Minh lệ.”
“Ngươi muốn Minh lệ?”
“Ha hả…” Nụ cười của Quyết càng thêm quái dị “KHông phải là ta cần… Nếu như muốn hắn tỉnh lại, Minh lệ là một điều kiện tất không thể thiếu, bởi vì…”
Toàn bộ thế giới dừng lại trong nháy mắt.
Quyết bên tai nhẹ giọng nói nhỏ, chất giọng khàn khàn nói ra vài lời. Nhưng mà chỉ vài lời này, lại khiến Cố Thính Ngữ quên tất cả công kích, hắn khó có thể tin nhìn Quyết, ngay trong khoảng thời gian ngắn sửng sốt nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức.
Gục đầu xuống, chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén loé lên ánh sáng màu xanh thẫm ngập sâu trong ***g ngực hắn.
Cố Thính Ngữ nhăn mặt, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, hắn thử hô hấp, chỉ là tắc lại trong ***g ngực do cơn đau nhức thấu tim đã chặn đứng tất cả.
“Ách…!!!”
Theo thanh âm xé rách da thịt, Quyết đem mũi kiếm đã ngập một nửa trong ***g ngực hết sức đẩy mạnh vào, cho đến khi thanh kiếm xuyên qua thân thể Cố Thính Ngữ, cường ngạnh đem hắn gục trên Chuông luân hồi.
Một màn này phát sinh quá nhanh, Quyết tựa bên đầu vai Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng thở hổn hển, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đã bị máu của Cố Thính Ngữ nhiễm đỏ.
Mái tóc đen mềm mại nhẹ nhàng lay động trong gió, nhân loại gian nan nhìn Quyết, mở miệng nghĩ muốn nói gì đó, nhưng thình lình máu từ trong cổ họng tuôn ra, chặn đứng mọi lời nói của hắn.
Kỳ thực dù có nói cái gì cũng không có tác dụng nữa, Quyết máy móc xoa xoa vết máu trên tay. Tất cả mọi việc ngay từ đầu đã đựơc định trước từ rất lâu rồi.
Từ một nghìn năm trước, Nguyên Ác ở trong cơ thể Quyết đã hạ một ám lệnh (lệnh ngầm). Bởi vậy cho dù thực thể của Nguyên Ác có tiêu tan, nhưng khí tức của Hắn, chính là lời nói lại không giờ phút nào ngừng vây khốn Quyết. Cho dù Quyết có chạy thoát đi rất xa, cuối cùng cũng trở về điểm xuất phát. Cái loại lời nguyền không rõ này bám theo Quyết như bóng với hình, giống như thứ cỏ hoang thâm căn cố đế cắm rễ trong ngực y.
Tuyệt vọng chân chính rốt cuộc là cái gì ni?
LÀ có người giựt dây ngươi đi giãy dụa, nhưng vô luận ngươi nỗ lực thế nào, xuân qua đông đến, sau cùng cái gì cũng không thay đổi, chỉ là càng gần thêm cái chết mà thôi.
Quyết đã quá quen với tuyệt vọng rồi, nhưng với y mà nói, toàn bộ trái tim chân chân thực thực chết đi cững chưa phải là một loại giải thoát, chân chính thống khổ chính là trong bóng tối còn tồn tại một tia ánh sáng. Cái loại ánh sáng không rõ ràng này, không xác định này, chính là ánh sáng có thể phá huỷ toàn bộ thế giới trong truyền thuyết.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, đối với sự xuát hiện của Cố Thính Ngữ, ngay từ đầu Quyết đã không hề ôm cái hi vọng gì.
Điểm này, chính là sự khác biệt lớn nhất giữa y và Huyễn Sinh trong lúc đó.
Trước khi hắc ám bao phủ, Quyết không có chỗ trống cho hy vọng, cũng không muốn làm thứ giãy dụa vô vị gì Huyễn Sinh lại lựa chọn chống cự lại, dù cho đổi lại một chút thoải mái vô căn cứ.
“Huyễn Sinh, gắng kiên trì chờ thêm một chút nữa. Ta sẽ dùng cách của ta đưa ngươi quay về.” Quyết ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Chuông luân hồi bỗng nhiên yên lặng, trong không khí bùng nổ một dáng vẻ bệ vệ sắc bén, tất cả phô thiên cái địa mà kéo đến, bụi bặm nhất thời bay khắp trời. Ánh sáng thật lớn tập chung xung quanh Cố Thính Ngữ, thanh Trảm hồn kiếm cắm trước ngực không ngừng cuồn cuộn hút đi hồn lực của Cố Thính Ngữ.
“Ô” Tiếng thét bi thương thật lớn vang vọng toàn bộ trời đất, cái thánh thú nằm trên mặt đất không hề có một ý nguyện tin tưởng tất cả mọi chuyện đang phát sinh trước mắt.
Hình ảnh như vậy, cùng ám lệnh mà Nguyên Ác hạ ra không sai chút nào. KHông chỉ có vậy, thời diểm Nguyên Ác sống lại, tất cả các thánh thú cũng sẽ cùng nhau diệt vong.
“Cố Thính Ngữ!!!!!!” Các thánh thú kéo thân thể đầy giẫy thương tích giãy dụa kêu gào, từ từ thét ra máu.
“Quyết!!!!!!!!!!! Ta muốn Ngươi phải chết!!!!!!!!!!!!!!!”
Đưa lưng về phía Cố Thính Ngữ, Quyết từng bước một đi về phía các thánh thú đang nằm trên đất. Đối mặt với sự hò hét tức giận của các thánh thú, Quyết đột nhiên cảm thấy một trận mệt mởi rã rời.
Nghi thức hồi sinh chân chính, kỳ thực chỉ vừa mới bắt đầu thôi.