Hạ Hầu Hiên ngập ngừng đáp, một bên cẩn thận dò xét sắc mặt của Ngưu Ngưu. Muốn từ trong mắt của Ngưu Ngưu nhìn ra điểm manh mối gì, bất quá Hạ Hầu Hiên đã thất vọng rồi. Đôi mắt kia vẫn trong suốt như cũ, không có cảm xúc gì hiển lộ ra. Một phen thất vọng, Hạ Hầu Hiên nghe Ngưu Ngưu nói.
– Đêm nay hãy làm một bàn đồ ăn thật ngon đi. Ta là nghĩ cho hiện thực của hắn, chung quy cũng là bằng hữu một thời gian. Có lẽ lần này từ biệt không chắc là có thể tái kiến.
– Nga~~ Hảo. Ta sẽ sai người đi an bài.
Hạ Hầu Hiên gật gật đầu rồi lại lo sợ nhìn Ngưu Ngưu, nột nột hỏi:
– Tiểu Hoàng ngươi… ngươi ăn xong bữa cơm này rồi sẽ đi đâu? Phải chăng sẽ rời nơi này?
– Sao có thể chứ? Ngươi đã cam đoan bằng lời thề son sắt, sẽ không thích ta đến tình trạng không thể vãn hồi. Ta đây rất mừng rỡ ở nơi đây ăn uống mặc sức, lại còn phải tìm kiếm đáp án về việc phi tiên mà ta cần.
Câu trả lời của Ngưu Ngưu làm cho Hạ Hầu Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy chua xót. Thầm nghĩ “Lừa Tiểu Hoàng lúc này ở đây đi, chỉ còn lại có một ngày, ta cũng muốn hảo hảo cùng hắn vui vẻ khoái hoạt vượt qua thời gian của ngày hôm nay.”
Buổi tối, ở Hoàng thiên điện. Hạ Hầu Hiên cùng Giang Vân Phi với Ngưu Ngưu và Tiểu Đường Tử phân chủ khách ngồi xuống. Đáng thương Tiểu Đường Tử thoạt nhìn rất muốn tiến đến bên người Ngưu Ngưu. Bất đắc dĩ tay Giang Vân Phi như thiết sắt giữ chặt bàn tay của Tiểu Đường Tử, mà ngồi bên cạnh Ngưu Ngưu, hoàng đế bệ hạ đang ngồi đối diện cũng là vẻ mặt đầy sát khí nhìn mình. Giống như nếu mình dám ngồi bên cạnh Ngưu Ngưu thì hắn có thể lập tức lột da sống mình.
Ngưu Ngưu và Tiểu Đường Tử cứ như vậy trải qua một bữa cơm với vai trò là khách chủ tẫn hoan (khách chủ cùng vui), nhưng vẫn tồn tại cảm giác ly biệt. Ngưu Ngưu phá lệ, không từ chối lời mời rượu nào. Ngay từ đầu, Hạ Hầu Hiên còn âm thầm vui mừng, cho rằng có thể chuốc say Ngưu Ngưu. Nhưng mà rất nhanh chóng, Hạ Hầu Hiên phát hiện mình đã nhầm Có lẽ là quan hệ với yêu tính nên tửu lượng của Ngưu Ngưu phải gọi là, tất cả mọi người trong phòng dù có say hết vẫn còn Ngưu Ngưu là tỉnh táo. Chỉ là sắc mặt hơi ửng hồng, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Trong lòng Hạ Hầu Hiên buồn bực, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Quan Ải chết tiệt còn không biết đã chạy đường nào. Cho người đến tuyên gọi cũng không thấy ngươi.” Hạ Hầu Hiên không biết hảo huynh đệ của mình hiện đang cùng bọn đạo sĩ thối đã bắt cóc Kê tinh chiến đấu, còn tại thâm tâm đem hảo huynh đệ ấy ân cần thăm hỏi một lần.
Nỗi buồn ly biệt cộng thêm thương cảm, Hạ Hầu Hiên rượu vào nhập tâm, sầu càng thêm sầu. Yến tiệc chấm dứt, Hạ Hầu Hiên đã muốn say bất tỉnh nhân sự. Ngưu Ngưu giúp đỡ đưa Hạ Hầu Hiên quay về tẩm cung, còn nghe Hạ Hầu Hiên không ngừng làm ồn.
– Uống… Giang Vân Phi, ta chúc ngươi… bạch đầu giai lão… Nga, uống… Ta còn có thể uống… Nga
Vừa nói xong, nước mắt lại chảy ra, hồ ngôn loạn ngữ nói:
– Huynh đệ… ta… Ta đời này… không có cơ hội… Ngươi vì cái gì… Ngươi thì tốt đẹp rồi. Ô ô ô… vì cái gì… Ngưu Ngưu của ta… sẽ rời ta mà đi… Ô ô ô…
Trái tim Ngưu Ngưu run lên, đưa Hạ Hầu Hiên nằm lên trên giường, nhẹ giọng nói:
– Hạ Hầu Hiên, ngươi say rồi. Hảo hảo ngủ một giấc đi, chờ ngày mai tính… Hết thảy đều sẽ trở lại như trước, Hạ Hầu Hiên, ngươi… ngươi rồi sẽ yêu một người tốt khác.
Lời chưa nói xong, nước mắt đã lăn dọc theo gò má chảy xuống. Tại thời khắc này, hốc mắt ngàn năm khô cạn cuối cùng đã nhịn không được ướt đẫm.
– Đừng đi… đừng đi.
Hạ Hầu Hiên bỗng nhiên múa máy chân tay, một phen đem Ngưu Ngưu đang định rời đi kéo lại. Ngưu Ngưu kinh hoảng mở to mắt. Nhưng đôi mắt này của Hạ Hầu Hiên cũng là không có ý định gì, chỉ là tràn đầy hoảng sợ. Hạ Hầu Hiên bắt được tay áo của Ngưu Ngưu thì giống như chó con không tìm thấy mẹ, một chút rồi lại một chút hướng lên trên cuối cùng là đem một khối ống tay áo ôm chặt trong tay. Lúc này Hạ Hầu Hiên mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Ngưu Ngưu ngập đầy, đau đến nhức nhối. Giờ khắc ly biệt này, Ngưu Ngưu mới phát hiện ra nam nhân này tác động đến mình như thế, nếu có thể, cũng thật sự không nghĩ sẽ tách hắn ra. Mặc dù hiện tại tách ra cũng là vì hắn. Là vì hắn mà thôi. Trong nháy mắt, Ngưu Ngưu cảm thấy trong lòng nỗi đau xâm lấn tất cả, tựa như bị một cây búa hung hăng gõ xuống. Ngưu Ngưu muốn thoát khỏi việc Hạ Hầu Hiên ôm chặt lấy cánh tay mình nhưng khí lực của Hạ Hầu Hiên làm cho Ngưu Ngưu bất ngờ.
– Hạ Hầu Hiên, ngươi…
Ngưu Ngưu nước mắt như mưa. Ngay sau đó, Ngưu Ngưu không thể khống chế bản thân, liền cúi người hôn lên môi của Hạ Hầu Hiên. Ngưu Ngưu đem tất cả tình cảm trút xuống nụ hôn ấy. Nói cho cùng đã là khoảnh khắc cuối cùng, muốn phóng túng thì cứ phóng túng. Để rồi sẽ không chút do dự xoay người rời đi.
Nhưng lập tức, thân người Ngưu Ngưu bị người ta ôm xoay một vòng. Trong đầu một trận mê muội, khi Ngưu Ngưu tỉnh táo lại thì cả người đã bị Hạ Hầu Hiên đặt dưới thân. Phản ứng đầu tiên của Ngưu Ngưu chính là: Thằng nhãi này giả say, muốn mượn rượu giả điên, lừa gạt ta… Nhưng đôi mắt không có tiêu sự kia của Hạ Hầu Hiên đã khiến Ngưu Ngưu biết rằng mình sai. Hạ Hầu Hiên nhất định đã say, chỉ là không biết vì sao thời điểm này, Hạ Hầu Hiên có thể làm ra hành động mạnh mẽ này. (Bé à, rượu vào thì mất cả lý trí bé biết không?)
Bàn tay Hạ Hầu Hiên gắt gao giữ chặt lấy Ngưu Ngưu làm Ngưu Ngưu thấy đau. Hạ Hầu Hiên thì thào hôn lên mặt Ngưu Ngưu. Một bên cỡi quần áo của Ngưu Ngưu, miệng thì thào tự nói. Mãi cho đến khi quần áo của Ngưu Ngưu đều bị bác xuống dưới, mới nghe rõ lời nói khùng điên của Hạ Hầu Hiên:
– Không… không cần đi. Ta biết là ngươi phải đi… Ngươi muốn rời xa ta. Ngưu Ngưu… không phải ta thương ngươi là được sao? Ngươi đừng đi, hãy ở lại bên ta một đời. Ta cái gì.. cái gì cũng đều có. Ta… ta dù trong mộng cũng muốn có ngươi. Ta thề…
Muốn tránh thoát khỏi một tên ma men đối với Ngưu Ngưu thật sự mà nói không phải là việc khó. Chỉ cần một bàn tay là đủ rồi. Nhưng đối mặt với Hạ Hầu Hiên, nghe thấy lời nói điên khùng trong lúc say của hắn, tay Ngưu Ngưu cũng hơi run rẩy. Sao lại có thể không nỡ xuống tay làm tổn thương đối phương. Mềm lòng như thế này quá ư nghiêm trọng. Hạ Hầu Hiên đã muốn khiêu mở địa phương khó mở miệng của Ngưu Ngưu, thêm một bước nữa thì ngàn năm thanh tu của Ngưu Ngưu sẽ bị hủy, Ngưu Ngưu sẽ không thể phi thăng tiên giới.
Trong đầu Ngưu Ngưu xuất hiện vẻ mặt của mười một huynh đệ. Ý đồ của Ngưu Ngưu là dùng điều này để khôi phục kế hoạch xuống tay với Hạ Hầu Hiên. Nhưng ngay lập tức Ngưu Ngưu ngây ngẩn cả người: Đây là chuyện gì chứ? Vì sao trong đầu rõ ràng là phải xuất hiện gương mặt của mười một huynh đệ lại xuất hiện đến hai mươi hai người. Mười một anh tuấn bất phàm nam nhân đó là ai? Bọn họ vì cái gì lại cùng các huynh đệ rúc vào nhau? Vì cái gì trên người các huynh đệ đã đều có hương vị ***?