Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 119





Cuối cùng một đêm đầy sóng gió cũng qua đi, sáng hôm sau, khuôn mặt anh tuấn Long thái tử xuất hiện đôi quầng thâm thật đáng thương. Hắn đứng trước mặt Quy thừa tướng cùng Long Vương, làm cho bọn họ ngạc nhiên mở to mắt nhìn.



“Quy thừa tướng, Triển nhi không phải đã tu thành Long Thần sao? Huống gì hắn không thành Long Thần cũng không cần ngủ. Nhưng tại sao lại xuất hiện quầng thâm đen như thế chứ?” Long Vương thấp giọng hỏi Quy thừa tướng.



Dĩ nhiên là đối phương hiển nhiên cũng không biết đáp án, quan sát Long thái tử cẩn thận, Quy thừa tướng mở miệng:



“ Long Vương đại nhân, tại sao lại cảm thấy quầng thâm trên mắt điện hạ? Bởi vì sắc mặt tái nhợt mới thấy rõ như vậy? Kỳ quái, Long tộc từ trước đến nay đều là khí huyết tối thịnh vượng, loại này vốn không thể xuất hiện ở Long Thần thái tử điện hạ.”



Lão Quy lắc lư đầu tóm lại câu chuyện lạ:



“Bất giải chi mê, bất giải chi mê (Câu đố chưa có lời giải thích). Bất quá cựu thần cũng không dám đến hỏi.”



Long Vương liếc nhìn lão Quy.



“Lão già không có tiền đồ, thấy nguy liền rụt cổ!”



Quy thừa tướng nhún vai:



“Đó là đương nhiên rồi Long Vương đại nhân, bằng không tổ tiên truyền cho mai rùa để làm gì? Lão gia có tiền đồ lão gia đi hỏi a, kỳ thực ta cũng muốn biết đáp án nữa.”



Hắn khích lệ “sếp” của mình, liền thấy Long Vương đại nhân cũng rụt bả vai, ho khan hai tiếng:



“Khụ khụ, quên đi! Loại việc nhỏ này không cần để ý tới.” Sau đó lão khoan thai nhàn nhã bước đi.



Cha cùng Quy thừa tướng thì thầm cái gì chứ? Long Triển ở trước đại môn Thuỷ cung bơi qua bơi lại. Hắn đối hành động “cắn lỗ tai” của Long Vương cùng Quy thừa tướng hết sức bất mãn: muốn biết gì cứ tới đây hỏi a, không phải là mắt ta đen hơn một chút sao? Đến đây a, ta cho các người biết nguyên nhân chân chính. Hừ hừ, đến lúc đó các người đừng có mà té xỉu…




“Như Mặc, nhanh lên đi, ngươi còn chưa xong?”



Long Triển mất hết kiên nhẫn rống to, sau đó nghe đến âm thanh thở phì phò:



“Đến đây đến đây, ta đến đây.” Lời vừa nói ra, đã thấy Như Mặc thở hổn hển chạy tới.



“Thực xin lỗi, thái tử điện hạ. Ngươi có biết yêu tinh bọn ta khi biến thành người đều mặc quần áo, sau đó trở về nguyên hình là vảy hoặc bộ lông trên người, nhưng… Nhưng ngươi bỗng dưng bảo ta thay loại sa y trắng này, ta sợ khi biến trở về nguyên hình hội mọc ra một mảnh bạch lân (vảy trắng), như vậy rất kỳ quái.”



Hắn vội vàng giải thích, sau đó lén liếc nhìn thái tử điện hạ đứng bên cạnh:



“Cho nên ngươi biến thành long lượn tới lượn lui ở trước gương đồng, nghĩ muốn cẩn thận xem chính mình có mọc ra bạch lân hay không?”



“Làm sao ngươi biết?” Như Mặc kinh hãi hô to: “A, thái tử điện hạ, ngươi quả thật không hổ danh là Thần Long… Cái gì cũng biết!”



Hắn sùng bái kêu to, phía sau liền truyền đến hai tiếng “bùm bùm”, nhìn lại đã thấy Long Vương cùng Quy thừa tướng ngã sóng soài trên mặt đất.



Long Triển xoay người khinh thường, nghĩ thầm, đều tại ngươi ngốc nghếch, ta chỉ dùng một móng đã nghĩ được rành mạch, có thể giấu giếm được cơ trí long ta sao?



Cẩn thận đánh giá y phục nương tử nhà mình một chút: Ui, thực sự quá đẹp. Như Mặc vốn đã quyến rũ, bạch sa này lại làm cho hắn tăng thêm vài phần khí chất phiêu dật động lòng người, thật sự là nhìn thế nào cũng cảm thấy được kiêu hãnh.



Long Triển trong lòng vui rạo rực, nhất thời kiềm chế không được ôm chầm lấy Như Mặc, hoàn toàn quên mất người ta là cùng hắn giả trang vợ chồng.



“Điện hạ…”



Như Mặc trước nay không quen thân thể tiếp xúc thân mật như thế, khe khẽ kháng nghị, lại bị Long Triển ôm càng chặt hơn:



“Như Mặc, ngươi đã quên rồi sao? Ta không phải đã bảo với ngươi đừng kêu điện hạ. Gọi ta [Triển]! ”



Giọng nói ấm áp ôn nhu đến mức có thể nổi lên mặt nước, làm cho Long Vương cùng Quy thừa tướng vừa mới lồm cồm bò dậy lần thứ hai đã ngã sấp xuống. Thật là, không thể trách bọn họ định lực không đủ, ai bảo cặp vợ chồng son kia sáng sớm đã cho hai lão già này xem phim kinh dị như vậy chứ.



“Kêu một chút nghe thử!”



Long Triển nhìn Như Mặc gần trong gang tấc đang có chút bối rối thật đáng yêu, hận không thể hung hăng hôn hắn một cái. Bất quá hắn lại nghĩ tới cái mũi không chịu thua kém của mình, rốt cuộc cũng chỉ có thể từ bỏ. Quên đi, nghe nương tử kêu Triển cũng đủ ghiền rồi.



“Thái… Triển!!!”



Như Mặc không lay chuyển được Long thái tử, cuối cùng đành phải thuận theo. Xét thấy đêm qua thái tử phê bình âm thanh của hắn quá nhỏ, cho nên lần này hắn dùng hết sức bình sinh hét to lên một tiếng.



“Bùm”



Long Vương gia cùng lão quy lần thứ ba ngã xuống. Hai lão già rốt cục nhịn không được, bật dậy, Long Vương run rẩy chỉ tay hướng thằng con bất hiếu có vợ quên cha kia.



“Xú tiểu tử, không phải ngươi đang vội tới thỉnh an cha ngươi sao? Vậy ở đó làm gì hả, hai người các ngươi đứng đằng kia khanh khanh ta ta, xương già của ta chịu sao nổi chứ?”



Đột nhiên Long Vương im lặng, chuyện mất mặt như vậy sao lại nói ra…



“A, phụ vương, Quy bá bá, các ngươi ngã sao? Ngã chỗ nào? Có nặng lắm không? Ta cùng Như Mặc còn chưa có thỉnh an hai người. Đến đây, Mặc Mặc, chúng ta thỉnh an phụ vương cùng Quy bá bá.”



Hắn kéo kéo Như Mặc đến chỗ hai cái lão nhân kia, trong lòng hắc hắc cười lạnh: “Cho các người kề tai nói nhỏ, cho các người chê cười ta mắt gấu trúc, hừ hừ…”




“Không… Không cần thỉnh an, các ngươi đi nhanh đi.”



Long Vương gia đã sớm chuẩn bị tinh thần, ngay cả ly trà của con dâu cũng không uống. Không còn biện pháp khác, hắn cùng Quy thừa tướng còn năm dài tháng rộng cần sống, không thể ngay tại đây bị kinh hách liên tiếp kia hù chết được, nhanh nhanh tống tiễn các ngài ôn thần đây mới là thượng sách a. Long Vương bất đắc dĩ thở dài: ai, nghĩ tới Như Mặc trước kia thật là một đứa trẻ ngoan, bây giờ còn chưa tới vài ngày đã bị nhi tử của hắn cấp thành như vậy, ai…”



“Một khi đã như vậy, nhi tử xin cáo lui.” Long Triển cười đến loá mắt, kéo tay Như Mặc nói:



“Đi thôi, hôm nay phu quân ta dẫn ngươi đi xem Đông Hải của chúng ta là đệ nhất thắng cảnh.”



Nói xong nửa ngày cũng không nghe Như Mặc trả lời, cúi đầu xuống vừa thấy tiểu thảo long đang si ngốc nhìn hắn.



“Như Mặc… ta… trên mặt ta có dính cái gì sao?”



Nguy rồi, không phải là tại quầng thâm làm ảnh hưởng tới hình tượng anh tuấn của ta chứ? Trong lòng Như Mặc đã bắt đầu chán ghét ta rồi sao? Long Triển bắt đầu lo lắng, đã thấy Như Mặc cúi đầu, ngập ngừng:



“Không… Không phải. Ta… ta cảm thấy điện… Triển cười rộ lên thật sự… rất dễ nhìn… cho nên… cho nên mới… nhìn ngây người…” Đến câu cuối cùng, quả nhiên là tiếng muỗi kêu.



“Bùm… Bùm…” Phía sau lại truyền đến âm thanh vật nặng rớt xuống đất, sau đó lại là tiếng rống giận dữ của Long Vương:



“Hai người các ngươi… Đi cho khuất mắt ta, trời chưa tối không được trở về… nghe không!”



Ma âm của Long Vương không ngừng vang dội trong đại điện…



“A, đó là thái tử phi sao? Thật là xinh đẹp nha, khó trách làm cho thái tử của chúng ta thần hồn điên đảo.”



“Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi xem bộ dáng của thái tử, còn thiếu chút nữa là phi thiên rồi…”



“Đúng vậy, thái tử đã thành thần long, lại có thêm thái tử phi xinh đẹp như vậy, đúng là song hỷ, bất quá… Có thể cao hứng như vậy sao? Ta xem nếu hắn trở về long thân, có lẽ sẽ bay lên tận tầng mây thứ chín.”



Loại chuyện vui này không ngừng lan truyền trong Thuỷ tộc, mà Long Triển một mực làm lơ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu ôm thảo long nương tử đáng yêu của hắn. Theo lẽ thường, nếu gặp Thuỷ tộc vụt qua trước mặt, ngươi phải tươi cười chào hỏi thể hiện bản thân hấp dẫn ôn nhu như một làn xuân phong nhè nhẹ. Nghe nói trước kia đã có chín long nữ vì nụ cười của hắn mà ngất xỉu, dẫn đến một trận hỗn loạn không nhỏ.



Như Mặc nói mình cười rộ lên đẹp, hắn nói hắn xem đến ngây người, Long Triển lúc này hoàn toàn chìm trong lời khen của nương tử:



“Ha ha ha ha…”



Hắn cất tiếng cười to, Thuỷ tộc đang đi bên cạnh đều sợ hãi nhường đường. Không phải chứ? Tiếng cười đó… không thế nào… thái tử… thái tử chẳng lẽ quá cao hứng nên phát điên rồi sao?!



“Triển… Triển…” Như Mặc khẽ kéo ống tay áo của hắn:



“Triển, ta… ta biết ngươi cười rất dễ nhìn. Bất quá… bất quá cũng không cần cười ra tiếng đi, có điểm… có điểm…” Như Mặc lúng túng nói không nên lời.



Long Triển lúc này đã bị lời khen của Như Mặc làm cho “chới với”, còn tham lam muốn nghe nhiều hơn nữa, vì thế hắn tích cực cổ vũ nương tử:



“Không sao đâu Như Mặc, có điểm gì? Ngươi cứ việc nói, ừm, ngươi có phải hay không cảm thấy tiếng cười của ta cũng thực êm tai?”



Thật tốt quá thật tốt quá, hình tượng của ta trong lòng Như Mặc càng lúc càng hoàn mỹ, còn phải lo chuyện hắn rời bỏ ta phi thăng yêu giới gì đó nữa sao?



Như Mặc vốn không định nói ra. Đây chính là Long thái tử, là vị anh hùng từ nhỏ mình đã rất kính ngưỡng. Nhưng nhìn đến Long Triển đang rất cao hứng, nếu còn không nói, dường như chính là mình không đúng. Hắn khụ khụ vài tiếng, cuối cùng lấy hết dũng khí… nói nhỏ:



“Có điểm… có điểm đáng sợ nha, hơn nữa ngươi bỗng nhiên cười to lên, giống như… giống như là phát điên vậy…” Lần này thanh âm của hắn còn nhỏ hơn tiếng muỗi.




Long Triển vẫn cứ đắm chìm ở thế giới thần tiên, tất nhiên không nghe thấy.



“Như Mặc, ngươi nói lớn lên, ta thích nghe.”



Phía trước dường như có rất nhiều Thuỷ tộc đang tụ tập. Long Triển vỗ vai Như Mặc, muốn hắn đối diện dân chúng nói ra lời ca ngợi mình, như vậy mọi người sẽ biết bọn hắn chính là hai người phu thê tình thâm như biển.



Như Mặc ngạc nhiên nhìn Long Triển: không thể nào! Dốt nát như mình đây cũng biết lời này không phải hay ho gì, vì cái gì điện hạ lại nói là hắn thích nghe chứ… Suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nhiên ngộ ra, trong lòng càng thêm sùng bái Long Triển, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng:



“Ta nói, thái tử điện hạ ngươi không nên động một tí là cười to tiếng, sẽ làm người khác cảm thấy rất đáng sợ. Hơn nữa… hơn nữa giống như là phát điên vậy!”



Thuỷ tộc đang nói chuyện rộn ràng đột nhiên im lặng, Long Triển cứng người, ngay cả dòng thuỷ lưu đang di chuyển kia cũng không dám phát ra âm thanh. Mọi ánh mắt đều chăm chú đặt tại hai cái phu thê tình thâm như biển.



Long Triển quay lại nhìn Như Mặc đầy “ẩn ý”, đáng tiếc đồ ngốc ấy căn bản không có tiếp thu được “ẩn ý”. Không cần phải nói, cho dù Như Mặc có tiếp thu được chỉ sợ cũng không hiểu nổi ánh mắt người ta là có ý gì. Hắn còn duy trì cái tư thế kiêu ngạo, dùng ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh nhìn Long Triển:



“Điện hạ, không… Không đúng, Triển, ta… ta thật là ngày càng bội phục ngươi! Đối với khuyết điểm của bản thân ngươi cũng có thể vui vẻ đón nhận. Ta đã nghĩ là ngươi sẽ tức giận, ai dè không những không tức, ngươi còn cổ vũ ta nói to ra. Ngươi có thể vui lòng nghe người khác phê bình như vậy, làm cho ta thực bội phục.”



Sắc mặt Long Triển luân chuyển bốn màu liên tục: từ đen sang đỏ qua trắng chuyển xanh. Hắn rất muốn nhéo tai Như Mặc, nghiêm khắc hỏi lại một lần nữa Như Mặc vừa nói cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt trong xanh lấp lánh của nương tử, loại hành động thô bạo này… hắn làm không được.



Long Triển cảm thấy cục tức nghẽn lại ở cổ họng, nuốt xuống không được mà ói ra cũng không xong, thiếu chút nữa nghẹn chết hắn. Cuối cùng hắn dùng hạ sách, trút giận lên Thuỷ tộc vô tội xung quanh:



“Nhìn cái gì mà nhìn? Tụ tập ở trong này làm gì? Có phải hay không cảm thấy ngư dân đánh cá rất cực khổ, cho nên gom lại một chỗ giúp người ta đỡ mệt nhọc sao? Còn không đi mau!!”



Long Triển hướng mực tôm hải mã sứa đang ngây ngốc xung quanh gào to, hại bọn chúng vắt giò lên cổ bỏ trốn mất dạng. Sợ đến mức thậm chí không ai dám ở lại nhắc hắn, nơi này là cận Thuỷ cung, là có giăng kết giới bảo hộ, căn bản là không thể có người phàm tác oai tác quái ở đây được.



“Điện hạ luôn luôn lo lắng cho an nguy của Thuỷ tộc, thật sự làm người ta cảm phục vô cùng.”



Như Mặc vòng hai tay cung kính, chân thành nói với Long Triển, hại hắn suýt tí nữa đã sặc nước bọt mà hi sinh.



“Nếu một ngàn năm trước ta gặp thái tử, ta sẽ không cần đến Vụ Ẩn Sơn. Bất quá hiện tại thế này cũng tốt, nếu không đến đó, ta sẽ không gặp được nhiều hảo bằng hữu như vậy.”



Nhắc đến bằng hữu, trong giọng nói Như Mặc gợn thêm chút ưu thương.



Long Triển gãi gãi đầu, oán hận một khắc trước đều bị thổi bay mất, chỉ còn lại thương tiếc cho nương tử nhà mình. Bằng hữu của hắn không phải là dân Thuỷ tộc nhìn không vừa mắt Long Triển, bọn họ là một phần sinh mệnh của Như Mặc, là người cho hắn tình bằng hữu chân chính.



Dục vọng độc chiếm của hắn tuy mạnh, nhưng cũng không thể gạt bỏ tình cảm của Như Mặc đối các bằng hữu của hắn. Long Triển ôm lấy Như Mặc, nhưng không biết làm cách nào an ủi, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai, im lặng an ủi nương tử.



Tâm khảm nhẹ nhàng run lên, Như Mặc từ trước đên nay luôn luôn ngưỡng mộ thái tử điện hạ nhưng lúc này hắn có một loại cảm giác bất đồng, không thể nói rõ là cái gì. Cảm thấy tim dường như động một chút, cảm thấy hình như vừa mới nhận thức được cái gì gọi là tư vị của hạnh phúc, cảm thấy Long Triển bây giờ, trong nháy mắt cùng với Long Triển lúc trước có chút không giống. Như Mặc cũng không hiểu tại sao, rõ ràng Long Triển không có gì thay đổi, vì cái gì lại thấy như vậy?



“Như Mặc, Như Mặc…”



Phía sau truyền đến âm thanh kinh hỉ làm cho Long Triển và Như Mặc cùng quay đầu lại. Một cái tạm coi như tú lệ nam tử cùng vài người khác nữa đang hướng phía này bước tới, trên mặt còn hiện rõ xúc động vui mừng khôn xiết. Đôi mắt hẹp dài kia hiện lên tia kiêu ngạo không thèm che dấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.