Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 1: Chương 1




Lúc An Dạng tỉnh lại, đầu còn có chút ong ong, giọng nói cũng khô khốc đến mức bốc khói.

Còn chưa kịp có phản ứng gì, liền có người bưng một chén nước tới trước mặt cô.

An Dạng thật sự rất khát, lập tức bưng lấy chén nước uống lấy uống để, nước này uống cũng khá ngon, có vẻ bên trong không có một chút tạp chất nào, nước ở thời tận thế vì để thanh trùng đủ loại tạp chất cùng độc tố nên phải bỏ rất nhiều thuốc, uống vào đều là mùi vị của thuốc.

Một hơi uống xong toàn bộ, lúc này cô mới hít sâu một cái.

Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đau đầu, những kí ức xa lạ không thuộc về mình cứ liên tục tràn vào trong não.


Hiện tại là năm 1961, ba năm thiên tai.

Nguyên chủ cũng tên là An Dạng, lớn lên và sinh sống ở thôn Đại Loan, trong nhà chỉ có mình cô là con gái, có điều cha của cô lại có hai người anh và một người em trai, ở nhà đứng hàng thứ ba, được gọi là An lão tam.

Người đàn ông vừa mới rót nước cho An Dạng, thấy cô nhăn mặt còn tưởng rằng có vấn đề gì.

“Không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái hả?”Lúc này An Dạng mới quay đầu về phía đối phương.

Ba người phụ nữ ở bên cạnh vẫn đang ríu rít không ngừng, hiện tại nghe được động tĩnh liền nhanh chóng vây lại đây, sao mới vừa rồi không nhìn thấy mà đứa nhỏ này đã tỉnh rồi?“Dạng à, cuối cùng cháu cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay không?”Lúc này An Dạng cũng đã tiếp thu xong kí ức truyền thừa.

Mấy ngày hôm trước thôn Đại Loan vừa trải qua một trận sụt lở đất nghiêm trọng, cha mẹ của cô cũng đã mất.

Đồng thời người đàn ông mà cô vừa lấy làm chồng là Phương Đại Quân cũng đã không còn.

Hiện tại cuộc sống không được tốt cho lắm.

Nhà nào cũng đều ăn không đủ no, chỗ nào cũng có người bị đói chết.

Nguyên chủ năm nay 22 tuổi, vốn dĩ mấy năm trước ở trong thôn nên gả chồng rồi, kết quả hai vợ chồng già xót con gái, để cho cô ở nhà thêm một năm.


Cho đến năm 1958, thiên tai hoành hành, các hộ gia đình đều không đủ ăn, mà đã không đủ ăn thì làm sao có thể nghĩ đến việc đi kết hôn lấy vợ, cứ như vậy An Dạng cũng bị làm cho chậm trễ.

Nguyên chủ vốn là người hiền hậu thành thật, không chỉ biết nấu cơm còn giỏi làm việc nhà, ngay cả việc nhà nông cũng không kém chút nào, trong nhà cũng không có anh chị em liên luỵ, cho nên khoảng thời gian trước cũng định được một mối hôn nhân tốt.

Đối phương năm nay 30 tuổi, có tay nghề làm mộc, vợ trước do bị nhiễm bệnh mà chết, để lại một đứa con trai tầm hai tuổi, việc ăn mặc trong nhà cũng không cần phải lo lắng, chỉ là thiếu một người phụ nữ để thu xếp việc nhà, nấu cơm và chăm con.

Hai bên ra mắt nói chuyện, nguyên chủ vừa gặp đối phương là đã muốn kết hôn ngay, một hai phải làm đám cưới luôn, kết quả vừa tổ chức đám cưới xong, buổi chiều nguyên chủ đem sân vườn trong nhà thu dọn lại một chút, lại đem bàn ghế mượn của hàng xóm đem đi trả, trở về mới phát hiện không thấy đứa nhỏ đâu, nguyên chủ là mẹ kế, liền sợ người ta nói rằng mình không phúc hậu, không làm một người mẹ kế tốt, lập tức liền đi ra ngoài tìm đứa nhỏ.

Thôn Đại Loan nằm phía dưới một cái sườn núi lớn, ai biết đột nhiên triền núi lại sụp đổ.

Thương vọng cực kì nghiêm trọng.


Mà người đàn ông trước mặt này đi ngang qua thôn, vừa vặn nhìn thấy nguyên chủ, dù nguy hiểm đến gần nhưng anh vẫn lựa chọn cứu An Dạng, cuối cùng hai người đều bị đè ở phía dưới.

Người đang cùng cô nói chuyện chính là bác gái cả, tên Lưu Hồng Hà, năm nay bà ấy đã hơn 50 tuổi, trên đầu còn quấn một cái khăn trùm đầu, là một người không giấu được chuyện.

Mắt nhìn thấy An Dạng tỉnh lại nhưng vẫn cần nghỉ ngơi, trong nhà vẫn còn một đứa trẻ, bây giờ cô đã tỉnh rồi thì bà cũng không cần phải chăm nữa.

“Dạng à, cháu không có việc gì chứ?”An Dạng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.