Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 3



Sau khi nguyên chủ tỉnh dậy thì hồn bay phách lạc lập tức muốn chạy đi đuổi theo nhưng Liễu Thục Vinh chịu không nổi con gái của mình bị chà đạp như vậy, nên bà đã cầm tất cả hành lý và tiền bạc của cô thu lại không cho cô đi.

Trong lúc nguyên chủ hết đường xoay sở, cô ấy đột nhiên nghe được một bà mối trong thôn nói có một sĩ quan muốn tìm vợ kết hôn lần hai, điều kiện không cao chỉ cần người thành thật là được, quan trọng nhất chính là lập tức có thể cùng anh đi đến quân đội.

Nguyên chủ vừa nghe thấy lời này đã lập tức có chủ ý, sĩ quan! Vậy trong tay người này chắc chắn có không ít tiền, nếu như bản thân đồng ý cùng anh kết hôn đến lúc đó có thể nhận được không ít sinh lễ hay không?

Cô ấy lập tức rửa mặt đi tìm Liễu Thục Vinh nói rằng bản thân muốn đồng ý việc kết hôn này. Tuy rằng Liễu Thục Vinh có ngạc nhiên nhưng nghĩ đến việc chỉ cần cô có thể cách xa khỏi biển lửa của tên Trang Bạch Vũ vậy cứ đồng ý trước xem sao.

Sĩ quan này tên là Hàn Liệt là một Phó đoàn trưởng, nhìn qua tuy rằng rất nghiêm nghị nhưng vẻ mặt lại rất chính trực. Liễu Thục Vinh vừa thấy là đã biết người này còn khá hơn nhiều so với Trang Bạch Vũ, hơn nữa hiện tại người ta còn là một quân nhân. Liễu Thục Vinh càng nhìn càng cảm thấy không tồi nên hỏi nguyên chủ thấy thế nào.

Nguyên chủ chỉ muốn sinh lễ nên căn bản không nghe vào được gì chỉ lập tức gật đầu.

Sinh lễ của Hàn Liệt rất nhanh được mang đến, quả nhiên không ít ước chừng khoảng một trăm năm mươi đồng. Nhìn thấy nhiều tiền như vậy nên nguyên chủ cực kỳ vui mừng, sau khi hỏi xong Trang Bạch Vũ vẫn còn ở thị trấn nên cô ấy lập tức đuổi theo qua đó.

Nhưng Trang Bạch Vũ lại tàn nhẫn trực tiếp đuổi cô ấy đi, anh ta còn nói bản thân chưa từng thích cô ấy, căn bản cũng không muốn đưa cô ấy trở về thành phố. Lời nói lạnh lùng cay nghiệt đến từ người mình yêu giống như một con dao đang đâm thẳng vào trái tim của nguyên chủ. Cô ấy chỉ có thể thất thần quay trở về, nhưng đi được nửa đường thì lại vấp phải một hòn đá đập đầu xuống đất rồi ngất xỉu.

Thật ra nguyên chủ vẫn còn có thể sống được nhưng mất đi người mình yêu, cô ấy cảm giác đời người cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa nên dứt khoát nhường cơ hội này cho Liễu Tố Tố còn chính mình thì đi đầu thai.

Chờ tới khi Liễu Tố Tố tỉnh dậy mới phát hiện bản thân mình đang nằm ở ven đường, đỉnh đầu là ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Sau khi sắp xếp lại ký ức, cô chỉ cảm thấy bản thân mình hình như đang bị lừa.

“Haiz.” Liễu Tố Tố che mặt không muốn đứng lên, thở dài sâu một hơi.

Đúng lúc này cô rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt dừng lại phía trên người mình, vừa ngẩng đầu đã thấy là một người đàn ông cao lớn đang mặc một bộ quân trang, bên người còn có bốn đứa nhỏ đi theo.

“Đồng chí Liễu, em không sao đấy chứ?” Nhìn thấy Liễu Tố Tố ngã trên mặt đất, Hàn Liệt nhíu mày hỏi.

Hai đứa nhỏ phía sau anh lập tức nhào tới ôm lấy Liễu Tố Tố bắt đầu khóc: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ, sao mẹ không nói lời nào vậy!”

Liễu Tố Tố rất muốn nói mình không phải là mẹ của chúng, mẹ của hai đứa đã qua đời rồi, nhưng nghĩ đến việc mình đã đồng ý với nguyên chủ nên chỉ có thể loại bỏ đi ý nghĩ này.

Hơn nữa cô không nói lời nào không phải là do không muốn nói mà là vì đầu quá choáng váng, hơn nữa còn bị ánh mặt trời chiếu tới hồi lâu đã sắp bị cảm nắng rồi!

Cũng may Hàn Liệt là người tham gia quân ngũ nên nhìn ra được cô không thích hợp, anh đẩy hai đứa nhỏ ra nói một câu “Mạo phạm rồi” sau đó ôm Liễu Tố Tố lên đi đến dưới một bóng cây, lại lấy ấm nước quân dụng của mình ra dùng ống tay áo xoa lấy miệng bình đưa qua: “Uống một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.