Thập Niên 60: Gây Dựng Lại Gia Đình Hằng Ngày Nuôi Con

Chương 15



Mà đúng là Liễu Tố Tố không dám đánh ông ta thật. Suy cho cùng, trên người có thương tích chính là lưu lại chứng cứ. Không đánh được nhưng cô lại có biện pháp khác.

“Không có tiền đúng không? Được, vậy lấy đồ gán nợ đi.” Liễu Tố Tố nhìn một vòng chung quanh toàn bộ căn nhà, cô vừa đánh giá vừa nói: “Chú hai, thím hai, hai người cũng biết, chẳng bao lâu nữa cháu phải mang theo hai đứa nhỏ lên quân đội rồi. Quân khu ấy à? Có thể nói là góc xó xỉnh, muốn gì cũng không có, cuộc sống nơi ấy còn khổ hơn ở đây nhiều, vật tư gì cũng thiếu.”

Nói xong, Liễu Tố Tố quay đầu lại nhìn hai đứa bé: “Tiểu Tiền, Tiểu Trình, ông hai với bà hai nhìn cuộc sống của hai đứa vất vả quá, hai người ấy rất quan tâm tới các con, cho các con đồ đạc, các con còn không mau ra tay đi.”

Hai đứa bé bị tư thế trói người hồi nãy của Liễu Tố Tố làm cho khiếp sợ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần: “Ra tay cái gì hả mẹ?”

“Lấy đồ đạc nha. Phích nước nóng, có thể lấy về uống nước ấm, cái bàn còn rắn chắc có thể gỡ mấy cái chân ra đem đi đun lửa, à, còn quần áo trong ngăn tủ kia, tuy hơi cũ một chút, nhưng khâu khâu vá vá sửa lại một chút cũng có thể cho hai đứa mặc……”

Sau khi nghe Liễu Tố Tố nói từng câu từng chữ, hai nhóc con cũng đi qua dọn đồ thật. Nhưng trẻ con mà, sức lực tốc độ cũng không mau, có điều lại hơn ở chỗ không một ai ngăn cản hành động của chúng nó. Bởi vậy chỉ chốc lát sau, chúng nó đã chất được một đống lớn đồ vật ở nhà chính.

Mắt thấy Trang Tiền lập tức muốn dựa theo Liễu Tố Tố nói, đi hủy đệm chăn bông, chú hai Vu không nhịn nổi nữa, đành phải hét lớn: “Liễu Tố Tố, mày thật tàn nhẫn, mày làm vậy là muốn huỷ hoại nhà của chúng tao ư?”

Liễu Tố Tố nhướng mày: “Chú hai cứ nói đùa. Tuy rằng Liễu Tố Tố cháu không phải người thật tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Chú yên tâm, chú cầm của cháu bao nhiêu tiền, cháu chỉ mang đúng số lượng đồ vật phù hợp với giá trị đó đi thôi, tuyệt không lấy nhiều hơn. Nhưng mà đồ vật trong nhà chú đều cũ cả rồi, cho nên giá cả cũng phải chiết khấu đi một chút.”

“Đúng rồi Tiểu Tiền, còn có nồi sắt, chúng ta cũng lấy đi, mẹ sẽ nấu cơm cho hai đứa ăn!”

“Đừng lấy nồi của tao!”

Thời buổi này, một cái nồi là đồ vật trân quý, vậy mà cô còn cho một đứa trẻ đi lấy. Chuyện này kiến chú hai Vu kinh hồn táng đảm: “Tao còn! Tao sẽ trả lại tiền cho mày!”

“Vậy không phải là xong rồi sao?” Nói xong, Liễu Tố Tố thả thím hai Vu ra, cho bà ta đi lấy tiền trước. Thím hai vừa được tự do, đã run run rẩy rẩy từ đệm chăn móc ra 50 đồng, bà ra cảm giác mình đã đau lòng tới sắp hít thở không thông.

Liễu Tố Tố lại vẫy vẫy tay: “Còn mười khối nữa.”

“Mày đừng có quá quắt, kia rõ ràng là Trang Bạch Vũ cho chúng ta!” Thím hai Vu hô lớn.

“Ồ, nhưng mà tiền anh ta cho thím cũng là tiền trước kia cháu cho anh ta!” Tên tra nam Trang Bạch Vũ kia, nếu không phải có nguyên chủ, hắn ta đã sớm chết đói từ lâu rồi.

“Thím hai, cháu khuyên thím nhanh nhanh chóng chóng một chút, bằng không, cháu chỉ có thể lấy đồ vật có giá trị mười đồng tiền để bù vào.”

Liễu Tố Tố vừa dứt lời, thím hai Vu đã nhanh chóng lấy tiền ra nhét cho cô, lúc này bà ta đã đau lòng muốn chết rồi.

Liễu Tố Tố đếm đếm, đúng 60, không nhiều không ít, lúc này cô mới vừa lòng buông chú hai Vu ra.

Trước khi cô rời đi còn không quên nói một tiếng: “Đúng rồi, nếu chú hai thím hai muốn nói chuyện này ra bên ngoài, vậy cứ đi hỏi con dao mổ heo của nhà cháu rồi hãy nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.