Hàn Trình lén lút từ nhà chính qua đây: “Mẹ, con cảm thấy ở bên ngoài quá nhàm chán nên quyết định tới giúp mẹ nấu ăn!”
“Còn mẹ lại cho rằng con muốn vào đây chủ yếu là để ăn vụng!” Liễu Tố Tố không thèm nể mặt đã mở miệng trêu chọc thằng bé: “Được rồi, mì đã nấu chín, con ra gọi anh và chị vào ăn cơm.”
“Hoan hô! Rốt cuộc cũng được ăn rồi!” Hàn Trình lập tức gọi mấy đứa bé trên nhà vào đây, sau đó thằng bé gấp không chờ nổi ngồi vào bàn trước, đang chuẩn bị ăn một bữa tử tế, nhưng nó nhìn vào bát, lại cảm thấy đầu óc choáng váng một trận: “Mẹ, sao mì sáng nay chỉ có canh mà không có thịt?”
Hàn Tiền cũng phát hiện ra điều này. Chỉ thấy chén mì trên bàn trong veo một mảnh, chẳng có xíu thịt nào, chỉ có hành thái: “Nhà chúng ta đã ăn hết thịt rồi ư?”
Liễu Tố Tố nói: “Chưa mà, thịt đều ở đây.”
Cô lấy ra một cái đĩa, đưa cho Hàn Cẩm: “Tiểu Cẩm, con qua chia thịt nhé, được không?”
Cô vừa nói ra lời này, bốn đứa nhỏ đều ngây ngốc.
“Mẹ bảo anh cả chia thịt?!” Hàn Trình nghi hoặc nói.
Hàn Cẩm cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liễu Tố Tố.
“Đúng vậy, Tiểu Cẩm là lớn nhất, về sau sẽ do anh ấy chia thịt.”
Liễu Tố Tố không hề đùa giỡn khi nói câu này, đêm qua trước khi ngủ cô đã cẩn thận suy nghĩ rồi, Hàn Cẩm biến thành tính cách hiện giờ, đều vì nó bị hoàn cảnh ngày trước ảnh hưởng.
Mẹ nó oán hận cha của nó, nhưng lại trút toàn bộ oán hận ấy lên người thằng bé, hơi một chút là mắng chửi nhục mạ nó, trách nó không nên sinh ra đời.
Dưới loại tình huống này, Hàn Cẩm mới có thể hình thành nên thái độ bàng quan với tất cả mọi thứ, cũng chính là không có hứng thú với hết thảy sự vật trên đời, dường như nó đã thoát khỏi thế giới này vậy.
Hiện giờ, thoạt nhìn thằng bé chỉ biểu hiện ra một chút hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng chờ tới khi trưởng thành, nếu vấn đề này vẫn một mực không được giải quyết, sẽ diễn biến nặng hơn, trở thành bệnh trầm cảm.
Liễu Tố Tố không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng cô cũng hiểu, muốn cải thiện loại tình huống này, nhất định phải cho Hàn Cẩm cảm nhận được, mọi người thật sự cần tới nó, cũng như mọi người thật sự yêu thương nó.
Cô muốn cho thằng bé hiểu nó giống hệt tất cả những đứa trẻ khác trên thế giới này, chứ không phải một đứa bé không được người ta chào đón.
Vì vậy, mọi thay đổi cần bắt đầu từ cái nhỏ nhất, ví dụ như giao cho thằng bé nhiệm vụ chia thịt ngày hôm nay.
Cô muốn mang tới cho Hàn Cẩm cảm giác nó là một người rất quan trọng, hơn nữa, thông qua một hành động nho nhỏ này, cũng có thể khiến mối quan hệ giữa những đứa bé trong nhà xích lại gần nhau hơn.
Kỳ thật Liễu Tố Tố chỉ thử nghiệm phương pháp này thôi, cô cũng không quá rõ phương pháp này có mang lại tác dụng hay không. Nhưng cô vừa dứt lời, đã nhìn thấy tiểu tham ăn Hàn Trình đột nhiên nhào về phía Hàn Cẩm,
Liễu Tố Tố khiếp sợ, cô cho rằng thằng bé muốn trực tiếp nhào qua cướp thịt, đang chuẩn bị đi qua ngăn cản. Nhưng ngay lúc này, cô lại thấy Hàn Trình dùng cánh tay ngắn ngắn của mình, ôm chặt lấy Hàn Cẩm.
Cái đầu nhỏ của Hàn Trình bắt đầu cọ tới cọ lui trên cánh tay anh cả, nó làm nũng nói: “Anh cả yêu quý của em, anh thấy không, cả đêm không gặp mà cậu em trai bé nhỏ của anh đã đói tới gầy mòn rồi, anh hãy cho em nhiều hơn mấy miếng thịt đi!”
Vốn dĩ Hàn Tiền còn đang thất thần nhưng ngay khi thằng bé nhìn thấy tư thế của Hàn Trình, nó cũng lập tức phản ứng lại.
Sau đó thằng bé cũng nhào qua ôm lấy một cánh tay khác của Hàn Cẩm, lớn tiếng nói: “Anh trai, em trai ngoan nhất của anh là em, đêm qua chúng ta còn ngủ gần nhau mà!”
Hàn Tú Tú không có thói quen ôm người khác, nhưng cô bé nhìn hành động bạo dạn của hai đứa em trai, cảm thấy mình không thể cứ ngồi yên không nhúc nhích như vậy được.