Thiệu Diệu Tông cũng yên lặng đánh giá Đỗ Xuân Phân.
Chân rất dài, mặc chiếc quần màu đen, áo khoác kẻ màu đen đỏ, đứng lên còn cao hơn vợ trước của anh nửa cái đầu.
Làn da trắng nõn, mặt thanh tú, xinh đẹp, đôi mắt đen lúng liếng toát lên sự sắc sảo tràn đầy tinh thần.
Trừ việc học vấn không bằng vợ cũ của anh, nhưng mọi mặt đều tốt hơn người vợ cũ.
Thảo nào anh Lý hết lời thề thốt cam đoan việc này vừa gặp sẽ thành công, còn bắt anh đi làm báo cáo kết hôn.Trương Liên Phương đứng dậy tiếp đón:" Tiểu Thiệu, ngồi đi.
Đây là tiểu Đỗ mà chị nói với em, Đỗ Xuân Phân.
Xuân Phân, đây là Thiệu Diệu Tông.
Còn muốn biết điều gì thì hỏi Tiểu Thiệu, chị tiễn lão Lý đi làm, hai người nói chuyện đi." Bưng bát đũa đi xuống phòng bếp, rồi trực tiếp chạy lấy người.Đỗ Xuân Phân tự nhiên như ở nhà mình, đứng dậy rót cho Diệu Tông cốc nước.Diệu Tông đứng dậy theo: " Đừng khách khí, anh không khát."Xuân phân vẫn tiếp tục đi về phía anh, tự nhiên thoải mái hỏi:" Trước tiên nói về tình huống của em được không?"Diệu Tông sửng sốt, anh không phải lần đầu tiên đi xem mặt, nhưng lại là lần đầu tiên đi xem mặt mà gặp người con gái gọn gàng dứt khoát như vậy."Vậy, em nói trước đi." Thiệu Diệu Tông chần chờ nói."Em tên là Đỗ Xuân Phân, là người thôn Tiểu Hà, hai mươi bảy tuổi, cha mẹ em mất sớm, em có một người chú, quan hệ với chú chỉ bình thường.
Chuyện của em, vợ chồng chú thím không can thiệp được.
Em còn hai đứa con gái, hiện vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng không cần hỏi ý kiến hai đứa nó.
Em hiện là bếp trưởng khách sạn nhà nước Tân Hải, một tháng kiếm được 36,5 đồng, có phiếu lương thực cùng trợ cấp hàng tháng.
Em và con gái em không cần anh nuôi, chỉ cần cho chúng em một mái nhà che mưa che gió là được rồi.
Nói về anh đi."Trương Diệu Tông á khẩu, sau một lúc lâu cũng không thả ra được một chữ nào."Khó nói lắm sao?"Đương nhiên không phải.
Thiệu Diệu Tông chua từng tiếp xúc với những người con gái như Xuân Phân.
Trong quân đôi nơi anh ở cũng có nhiều đồng nghiệp và chị dâu.
Có người nhẹ nhàng, có người hào sảng, có người hướng nội, có người sáng sủa, cũng cón gười mạnh mẽ quả cảm.
Chỉ duy nhất không có ai tự tin cùng thẳng thắn như Xuân Phân.
Vừa gặp đã nói "mẹ con em không cần anh nuôi." Thiệu Diệu Tông không hiểu sao cảm thấy Đỗ Xuân Phân còn nam tính hơn cả anh.
Nhưng mà nhìn mái tóc dài đen nhánh và sự xinh đẹp của cô thì chắc chắc không phải là đàn ông rồi.
Thiệu Diệu Tông vội ho một tiếng, cất tiếng:" Anh là Thiệu Diệu Tông, người Tân Hải.
Ba mươi mốt tuổi, bố mẹ vẫn còn, có một em trai và một em gái.
Chuyện của anh, anh có thể tự quyết, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của họ.
Anh cũng có hai con gái, tầm tuổi con gái em.
Hiện là tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn, lương tháng là 115 đồng."Nghe xong đôi mắt Xuân Phân rực sáng.
Thiệu Diệu Tông không hiểu sao có chút hoảng sợ, phản ứng lại không khỏi thấy chán nản, một người con gái thôi có gì đáng sợ chứ."Cũng có trợ cấp phiếu thức ăn.
Tiền lương của anh đủ nuôi mẹ con em.
Quân đội mới phân cho anh một căn nhà.
Căn nhà ba phòng, một phòng bếp, còn có sân nhỏ, cũng đủ...cũng đủ để sống.
Cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
"Đỗ Xuân Phân mừng thầm, bảo sao chị không nhắc tới chuyện nhà ở, hóa ra mới được chia nhà,"Anh nói, nếu em cưới anh, đi theo anh tùy quân, có thể có nhà cua riêng mình?"Thiệu Diệu Tông ừ một tiếng, ý thức được cô nói cái gì, không khỏi hỏi lại, "Em đồng ý sao?"Đỗ Xuân Phân khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói:" Chị Trương không biết anh lương cao như vậy, chị ấy cũng không biết em vội vã lập gia đình.
Chuyện chồng cũ của em, anh biết được bao nhiêu rồi?""Anh Lý nó với anh rồi."Đỗ Xuân Phân suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Chồng cũ của em là con của anh trai của thím hai em.
Khi nhà anh ta đòi ly hôn với em, thím hai cũng không nói đỡ một câu.
Quay người, thím hai liền muốn gả em đi cho con trai của chị gái bà ấy.
Người sau còn kém hơn người trước, là một tên chơi bời lêu lổng vô liêm sỉ.
Nhà chị gái bà ấy cách xa thôn tiểu Hà.
Thím hai cho rằng em không biết gì tình hình nhà đó, hoặc cũng có thể là cảm thấy người phụ nữ mang theo con gái như em, có người muốn là tốt lắm rồi.
Dù sao thì mặc kệ lý do là đâu, chỉ cần bà biết em đồng ý cưới anh, bà ấy nhất định đến nhà anh làm loạn.
Anh với em bốn đứa bé, nếu bà ấy biết, tụy tiện nắm chặt một đứa, cả em và anh đều không thể rời đi.""Thế phải làm sao bây giờ?" Thiệu Diệu Tông theo bản năng hỏi.Mắt Xuân Phân lóe lên:" Trước tiên cứ đăng ký kết hôn.
Anh nói với người nhà, trong quân đội có việc gọi anh trở về, giúp anh mời về một bảo mẫu để anh mang hai đứa bé đi.
Nói vậy họ có tin không?".