Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 10: Nền tảng tốt



Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 10: Nền tảng tốt

Bà Chu chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau lòng, tội nghiệp ba anh em nhà nó, bộ quần áo chúng đang mặc trên người là may từ một năm trước, lúc đó còn cố tình may dài ra một chút để mặc được lâu hơn.

Lần đó cũng là một tay chị ba Chu làm chính vì thế mà Chu Đại Oa mỗi lần nhìn thấy bụng bầu của bác ba gái thì đều kêu em trai, em trai.

Người ta luôn nói mắt trẻ con rất tinh tường.

Tuy thương ba đứa cháu trai nhưng bà Chu vẫn còn một chút đắn đo: “ Nhưng mà bụng của vợ thằng ba đã tương đối lớn rồi.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “ Mấy tháng rồi?”

Bà Chu đáp: “Còn 2 tháng nữa là sinh.”

Lâm Thanh Hoà nghe vậy bèn nói: “Vậy mẹ về hỏi xem ý chị ba thế nào, nếu nhận lời con sẽ cho chị ấy hai cân đường đỏ, để dành tới lúc ở cữ có cái mà bồi bổ thân thể.”

Bà Chu thốt lên: “ Đường đỏ? Cô lấy đâu ra đường đỏ?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Có tiền tự nhiên có đường đỏ thôi.”

Bà Chu nghe xong liền khẳng định cái này cũng từ chợ đen mà ra.

Nhân phẩm của nguyên chủ tới đâu Lâm Thanh Hoà là người hiểu rõ hơn ai hết, cô đưa đứa bé đang ôm trong ngực cho bà Chu rồi nói: “ Mẹ đút cho Tam Oa ăn trước đi, con vào lấy đường đỏ.”

Lúc này đường đỏ rất khan hiếm, đặc biệt đối với người sắp lâm bồn như chị ba Chu thì nó chính là thứ vô cùng quý giá.

Lâm Thanh Hoà trở về phòng mình, cô lấy từ trong không gian riêng ra hai cân đường đỏ. Cô cũng chỉ tích trữ tổng cộng có hai mươi cân, không quá nhiều.

Đường đỏ được đựng trong một cái bình sạch sẽ, đối với người ở đây mà nói thì hai cân đã là quá nhiều, hơn nữa còn là loại thượng hạng.

Lâm Thanh Hoà đưa cái bình cho bà Chu: “ Mẹ xem thử đi.”

Bà Chu nhìn thoáng qua, cố gắng không đổi sắc mặt, giọng điệu ta đây chỉ làm theo việc công: “ Để mẹ mang về hỏi xem vợ thằng ba có đồng ý không đã?”

“ Được, cứ vậy đi.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, chỉ vào chén cháo nói: “ Mẹ ăn đi, chén cháo này là để mẹ bồi bổ cơ thể.”

Thái độ của cô đúng kiểu qua hết thôn này không có đồ tốt hơn đâu. Nhưng nếu cô làm vẻ mặt hiếu thuận chắc bà Chu sợ chết khiếp chẳng dám ăn một miếng ấy chứ.

Nhìn con dâu như vậy, bà Chu nghĩ thầm trong bụng, tôi là mẹ chồng cô, tôi ăn đồ của cô thì có làm sao? Thế là bà liền ăn hết chén cháo trứng thịt nạc, mùi vị thật sự thơm ngon.

Ăn xong bà ôm bình đường đỏ đi thẳng về nhà mình.

Chu Đại Oa hai mắt toả sáng lấp lánh hỏi: “ Mẹ nhờ bác ba gái may quần áo cho chúng con hả, có thật không?”

Sự chú ý của Chu Nhị Oa lại đặt lên cái khác: “Bình đường đỏ cũng quá lớn đi.”

Sau khi cho Chu Tam Oa ăn no bụng, Lâm Thanh Hoà để nó tự mình chơi trong sân cô mới bắt đầu ăn. Cô nói: “ Mỗi đứa một bộ quần áo nhưng may cho cả ba đứa cũng rất mất công. Dù sao vẫn phải trả công chứ, mẹ lấy đường đỏ trả phí cho người ta.”

Tuy rằng cô xuyên về đây đã tiếp nhận đầy đủ kỹ năng của nguyên chủ, nhưng cô lại không biết may quần áo trẻ con, đại khái là do nguyên chủ chấp niệm quá sâu, cho nên…

“ Mẹ, nếu mẹ tự làm thì sẽ không cần đưa đường đỏ cho bác ba gái rồi.” Nhị Oa vẫn lưu luyến cái bình đường đỏ kia.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “ Nếu không phải để may quần áo cho ba đứa, đã chẳng phải tốn hai cân đường đỏ!”

Một câu này đủ khiến Nhị Oa câm miệng.

Lâm Thanh Hoà không nuông chiều nó, trực tiếp kết thúc vấn đề này, tiếp tục ăn chén cháo của mình. Một lúc sau như chợt nhớ ra chuyện gì, cô nói: “ Giày của mấy đứa cũng tới lúc phải đổi rồi, mẹ còn phải làm giày mới cho chúng mày nữa, nếu có đứa con gái giúp mẹ một tay thì tốt rồi. Đẻ ba thằng con trai chẳng nhờ cậy được việc gì, người ta nói không sai, con trai đều là tới đòi nợ.”

Bà Chu đi tới cửa vừa vặn nghe được câu nói của Lâm Thanh Hoà, mặt bà hơi nhăn lại ý tứ trách cứ ước gì không ước lại ước có con gái để sai việc, người con dâu này lười muốn chết.

Bà Chu vừa bước vào vừa nói: “ Chị ba của cô nhận lời rồi.”

Lâm Thanh Hoà bỏ chén đũa xuống liền nói: “ Con cũng ăn xong rồi, mẹ ngồi chờ một chút, con đi vào lấy bông và vải ra.”

May áo bông không nhanh, bây giờ đã là cuối tháng chín rồi, chờ tới khi làm xong áo cho cả ba anh em có khi cũng phải tới giữa tháng mười, thời tiết khi đó càng ngày càng lạnh hơn.

Hơn nữa bụng chị ba Chu càng lúc càng lớn, không làm từ giờ sợ không kịp.

Lâm Thanh Hoà đi vào phòng mình lấy vải dệt và hai cân bông. Lần này nguyên chủ mua nguyên liệu không chỉ may quần áo cho mình mà còn định mang một cân bông về cho nhà mẹ đẻ. Rất tiếc Lâm Thanh Hoà đã tới, nhà họ Lâm bên kia đừng hòng có được gì. Nếu có cơ hội cô còn muốn đòi lại mấy cái áo khoác mới tinh mà trước kia Chu Thanh Bách gửi về.

Cũng may số vải nguyên chủ chuẩn bị vừa đủ để may ba bộ quần áo mùa đông cho ba đứa nhỏ. May quần áo cho Chu Đại Oa tốn không ít vải, cần may dư ra vì nó lớn rất nhanh sợ rằng qua năm sau đã ngắn mất. Chu Nhị Oa cũng thế. Chu Tam Oa kỳ thật không cần may mới, nó có thể mặc lại đồ của các anh. Nhưng thôi, nếu đã may, vậy thì may luôn cho cả ba đứa.

Mọi việc không cần cô động tay động chân, chỉ cần mở miệng yêu cầu là được. Nhân vật nữ phụ tuyến thứ mười tám, thích tuỳ hứng thì tuỳ hứng!

Bà Chu không ngờ cô lại kiếm được vải dệt và bông vừa nhiều vừa đẹp, không những không giữ lại cho bản thân mà còn nhường cho ba đứa nhỏ. Điều nay làm cho bà Chu ít nhiều có chút xúc động, vì thế không nhịn được mà càm ràm thêm vài câu: “Bây giờ đám Đại Oa còn nhỏ, nhưng vài năm nữa là tới tuổi trưởng thành, tới lúc đó làm gì cũng cần tiền, cưới vợ cần tiền….”

Lâm Thanh Hoà trực tiếp đánh gãy lời bà: “Mẹ yên tâm đi, việc đó con tự biết tính toán.”

Bà Chu nghẹn họng, nghĩ trong bụng cô thì biết cái gì, nhìn xem quanh đây có ai mà không phải thắt lưng buộc bụng, ăn bữa nay lo bữa mai, cô thì hay rồi dám ăn cháo gạo trắng, rồi lại thêm trứng với thịt heo, cái đồ không biết tiếc của?

Suy cho cùng là do nguyên chủ có nền tảng tốt lại biết tính toán, bà Chu không nhiều lời nữa xách vải và bông trở về Chu gia.

Bà vừa đi khỏi, Lâm Thanh Hoà lặng lẽ thở hắt ra một hơi, nhẹ hết cả người. Đối phó với bà Chu thật là mệt, nhưng xem ra màn trình diễn ngày hôm nay cũng không quá tệ.

Lâm Thanh Hoà vô cùng cảm khái. Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, coi như cô cũng làm được một chuyện tốt. Nhờ bình thường cô luôn sống khác người mà bây giờ dù tôi có làm gì lạ kỳ đi nữa thì cũng chẳng có ai nghi ngờ.

Tâm tình bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, Lâm Thanh Hoà bế Chu Tam Oa lên, hôn cái chóc vào má nó, chọc cho tam oa bật cười khanh khách.

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa cùng thấy cảnh này, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thanh Hoà. Đang lúc chúng còn ngỡ ngàng thì cô tiến lên hôn lên trán mỗi đứa một cái.

Chu Đại Oa đỏ mặt, nói: “ Con ra ngoài chơi!”. Sau đó liền chạy mất hút.

Chu Nhị Oa cũng ngượng ngùng, vội vã đuổi theo anh trai.

Lâm Thanh Hoà không quản bọn chúng đi chơi.

Sau khi cho bà Chu một chén cháo, trong nồi còn dư lại đúng một chén, cô múc ra cất lên kệ.

Rồi cô rửa dọn chén đũa dơ, tiện tay đun nồi nước, đợi lát nữa bọn nhỏ đi chơi về sẽ dùng để lau mình rửa tay chân cho chúng.

Gần năm giờ chiều, bà Chu mang bông và vải về tới Chu gia, lúc này đáng lẽ đã kết thúc một ngày làm việc nhưng mọi người trên dưới Chu gia đều chưa về. Liên tiếp ba ngày bà Chu ăn uống không tiêu, khó chịu bụng nên chiều nay bà không ra đồng, cũng bởi nhân khẩu Chu gia đông, bà nghỉ nửa ngày sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

Chị ba Chu đã vào những tháng cuối thai kỳ nên cô ở nhà chuyên phụ trách cơm nước. Chị cả Chu mới mang thai nên hôm nay phải ra đồng thay cho bà Chu, chứ bình thường cô cũng được phép ở nhà nghỉ ngơi cùng thím ba lo chuyện cơm nước.

Nhìn đống bông và vải trên tay bà Chu, trong lòng chị ba Chu vừa hâm mộ vừa xen chút ghen tỵ, nhưng với số lượng nhiều thế này cô có muốn ghen tỵ cũng chẳng đủ khả năng.

Không giấu được sự vui sướng, cô hỏi bà Chu: “ Mẹ, thím tư nói may ba bộ quần áo cho anh em Đại Oa, vải thừa đều cho con, thật hả? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.