Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 232: Quậy tưng bừng khói lửa



Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 232: Quậy tưng bừng khói lửa

Về phần bà Chu, bà lại trằn trọc ngủ không yên, ban đêm cứ lăn qua lộn lại. Ông Chu nằm kế bên nhịn không được hỏi: “Bà làm cái gì thế?”

Bà Chu: “Ông già, ông không lo à?”

Ông Chu cau mày hỏi ngược lại: “Lo cái gì?”

Bà Chu liền nói ra nỗi lòng của mình: “Vạn nhất vợ thằng tư thi đâu, vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Khi mới nghe tin vợ thằng tư tham gia thi đại học, bà cũng giống như ông chồng mình, vui mừng thực sự vì Chu gia sắp có hẳn 2 sinh viên đại học. Bao đời Chu gia chưa từng chứng kiến một giờ phút huy hoàng và vinh hiển như thế. Cơ mà càng nghĩ bà lại càng thấy lấn cấn, nếu thực sự thi đậu thì nó sẽ đi học đại học, nó đi rồi…vậy tiếp theo chuyện gia đình sẽ thế nào?

Thằng tư rồi Nhị Oa và Tam Oa ở nhà sẽ phải làm sao?

Vợ thằng tư quá ưu tú, ngoại hình xinh đẹp lại giỏi giang tháo vát, bình thường đi ra ngoài đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt rồi, nếu mà đi học đại học…môi trường trên đó toàn là sinh viên với lại thành phần trí thức…không được, bà không thể yên tâm được!

Nghe bà bạn già bộc bạch, ông Chu trợn trắng mắt, đúng là đàn bà giỏi suy diễn: “Tôi thấy bà ăn thịt nhiều quá, mỡ lấp đầu đâm ra hồ đồ rồi.”

Bà Chu không vui quở mắng: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, ông lại nói cái kiểu gì đấy?”

Ông Chu bực bội trừng mắt: “Loại sự tình này không thể phát sinh. Bà không nghĩ lại xem mấy đứa Đại Oa bao lớn rồi, vợ thằng tư đâu phải đứa cạn nghĩ, dại gì mà nó bỏ hết tất cả chạy theo người đàn ông khác rồi lại sinh con dưỡng cái lại từ đầu cho khổ ra à?”

Tính tình vợ thằng tư như nào, về làm dâu bao năm không lẽ ông còn nhìn không ra, hơn nữa ông nhận định nó là một người tốt, chắc chắn không làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy được.

Bà Chu gật gù, công nhận, ông già phân tích hợp tình hợp lý…cơ mà hiểu đạo lý là một chuyện, còn lòng bà thì vẫn chưa hoàn toàn yên tâm lắm đâu.

Vì mang đậm tư tưởng của phụ nữ truyền thống thế hệ trước, bà Chu luôn cho rằng đàn bà chỉ nên quanh quẩn ở nhà, đặt tâm trí lên chồng, lên con mới tốt, không cần tự mình ra ngoài xã hội bươn chải, đó là chuyện của đàn ông.

Với lại, ở nhà cũng có công tác mà, dạy học tại trường trung học công xã, một tháng kiếm mười mấy đồng tiền lương, còn có mấy phần công điểm, không tốt à? Hà cớ gì phải đi học đại học làm cái gì?

“Trước mặt vợ thằng tư nên tránh nhắc tới mấy chuyện này.” Ông Chu nhắc nhở. Ông hiểu tính khí người con dâu này, nó rất kính trọng hai ông bà nhưng nếu hai ông bà cố tình can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của nó thì e rằng đôi bên sẽ không đẹp lòng nhau đâu.

Bà Chu ậm ừ với ông chồng rồi ngày hôm sau tất tả đi kiếm con trai nói chuyện riêng.

Bà Chu gấp gáp hỏi: “Thanh Bách, con nói xem liệu vợ con có đậu đại học không?”

Đối với mẹ ruột, Chu Thanh Bách không có ý định lừa gạt cho nên thật thà gật đầu: “Vâng, chắc là đậu đó mẹ.”

Không những đậu mà còn đậu thành tích cao ấy chứ. Bởi vì anh để ý từ hôm thi về tới nay, tâm tình của vợ anh rất tốt.

Thằng ngốc này, bà Chu ráng kiềm chế hỏi tiếp: “Thế con có suy tính gì chưa?”

Chu Thanh Bách hỏi lại: “Suy tính cái gì cơ ạ?”

Bà Chu thở dài hận rèn sắt không thành thép: “Aizza, Nếu vợ con thi đậu thì phải đi tít tận nơi xa học tập, tới lúc đó con với đám nhỏ định thế nào?”

Ngưng một chút bà nói tiếp: “Mẹ thấy điều kiện của nó bây giờ cũng quá tốt rồi, hàng tháng có tiền lương lại có công điểm, người trong thôn này ai cũng tôn trọng chào một tiếng cô giáo Lâm, cần gì phải đi học đại học nữa.”

À, nghe tới đây thì Chu Thanh Bách đã rõ ràng rồi. Anh hiểu xuất phát điểm của mẹ là thương anh, muốn anh và bọn nhỏ được tốt nhưng vợ anh cũng đã nói qua, trong tương lai, xu thế sẽ hoàn toàn thay đổi, bằng cấp đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Hơn nữa anh cũng biết vợ anh muốn thoát ly khỏi nông thôn và đi học đại học là con đường duy nhất để cô ấy hiện thực hoá ước mơ.

Chu Thanh Bách trấn an mẹ già: “Những việc này mẹ không cần phải lo đâu. Tới lúc đó Đại Oa sẽ học cùng trường với mẹ nó.”

Từ sửng sốt chuyển qua kinh hỷ, bà Chu bóp mạnh tay con trai hỏi lại: “Thật không?”

Nếu những gì con trai nói trở thành sự thật thì không gì có thể tốt hơn được nữa. Đại Oa lớn rồi, nó sẽ biết cách giữ mẹ, không để những sinh viên khác dám đánh chủ ý linh tinh lên người mẹ nó.

Bà Chu nhịn không được hỏi dồn dập: “Nhưng mà điểm của vợ con làm sao qua được Đại Oa?”

Chứ sao nữa, thằng cháu bà cực kỳ lợi hại, ông già đã từng nói rồi, nếu nó sinh ở thời phong kiến thì đã là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa gì gì đó rồi.

Chu Thanh Bách bật cười: “Đại Oa nói điểm thi của nó chưa chắc đã bằng mẹ nó đâu.”

Bà Chu ngây ra một lúc, không tin vào tai mình, máy móc hỏi lại: “Không bằng?”

Chu Thanh Bách không trực tiếp đưa ra đáp án mà chỉ nói: “Đợi kết quả ra rồi nói sau. Nhưng mà mẹ cũng đừng lo lắng nữa. Việc này con với Thanh Hoà đã sớm thương lượng qua rồi.”

Những điều mẹ lo lắng, trước đây anh cũng đã từng rất trăn trở, vợ anh tuyệt vời như vậy, liệu ra bên ngoài cô ấy có bị thu hút bởi những người đàn ông ưu tú hơn anh không?

Nhưng mà mọi trăn trở đã tan biến từ đêm qua, khụ khụ…lúc cô ấy nằm trên người anh, hứa hẹn sẽ không bao giờ bỏ chồng, bỏ con. Cô ấy nói cô ấy đã tốn công nuôi lớn, dạy dỗ 3 đứa trẻ vừa khoẻ mạnh vừa ngoan ngoãn, làm sao dễ dàng từ bỏ được?!

Học đại học chỉ có mấy năm thôi, nháy mắt một cái là xong rồi. Đợi mấy năm nữa, quy định được nới lỏng, anh sẽ thường xuyên đi lên thành phố thăm cô.

Nếu được, anh sẽ đi tìm một công việc để làm, đến lúc đó có thể chuyển hộ khẩu, đem bọn nhỏ lên thành phố đoàn tụ một nhà.

Nhưng mà trước mắt, vẫn phải chia xa một thời gian.

Hết chồng rồi con trai trấn an, tâm tư bà Chu đã khá hơn nhiều, tuy vẫn còn lo lắng chút chút nhưng nhìn chung không tới nỗi mất ngủ như hôm trước nữa.

Những ngày sau, Lâm Thanh Hoà cảm nhận được hết sức rõ ràng rằng mẹ chồng quan tâm và coi trọng mình hơn trước rất nhiều.

Cô đem thắc mắc này nói cho chồng nghe: “Liệu có phải mẹ cho rằng em sẽ bỏ của chạy lấy người không?”

Bằng không sao đột nhiên lại tốt với cô như vậy. Hơn nữa trong lời nói còn ám chỉ xa gần nữa chứ, nào là Thanh Bách là người đàn ông tốt, bọn nhỏ đều có tiền đồ sáng sủa, cuộc sống sẽ ngày một tốt lên, sau này con chỉ việc ngồi chờ hưởng phúc…

Chu Thanh Bách bật cười: “Tư tưởng của mẹ hơi truyền thống một chút với lại mẹ cảm thấy em cứ ở nhà thế này là tốt lắm rồi cho nên mới nói vậy. Nhưng em yên tâm đi, mẹ sẽ không ngăn cản em đâu.”

Lâm Thanh Hoà gật gật đầu rồi hỏi: “Đại Oa đi đâu ấy nhỉ, cả ngày hôm nay em chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.”

Chu Thanh Bách: “Từ sáng sớm nó đã lấy xe đạp lên thành rồi, xin lên nhà cô út ở vài ngày đi chơi với bạn học.”

Lâm Thanh Hoà đỡ trán, chắc là thằng nhóc này lại đi tìm Hàn Húc Kiệt rồi. Nam chính đúng là nam chính, mị lực không hề nhỏ nha, có thể thấy rất rõ Đại Oa cực thích chơi với đứa nhỏ này. Nhưng mà trước mắt xem ra tình bạn của hai đứa khá trong sáng, thế nên Lâm Thanh Hoà quyết định sẽ không can thiệp quá nhiều.

Đại Oa đi chơi ba ngày mới về, hôm về còn dẫn theo Hàn Húc Kiệt, hơn nữa thằng bé này còn xách theo quần áo và đồ ăn, nhìn khí thế có vẻ tính ở lại đây vài hôm.

Lâm Thanh Hoà: “….”

Định luật Murphy thật quá đáng sợ, cái gì càng muốn tránh thì càng tránh không thoát. Dù trong lòng không muốn một ngàn lần nhưng ngoài mặt cô vẫn phải cố gắng tỏ vẻ hoan nghênh, ngay cả Chu Thanh Bách cũng không phát hiện ra sự thật vợ mình không hề chào đón vị khách này.

(*)Định luật Murphy là một định luật về vận đen do Edward Murphy, một kỹ sư không quân Mỹ đề xuất vào năm 1949 với nguyên lý chung là “Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”.

Hàn Húc Kiệt ở lại chơi ba ngày, nó rất thích Chu gia, cũng rất quý Nhị Oa và Tam Oa, tới hôm về còn quyến luyến mãi không thôi.

Tiễn khách đi, Lâm Thanh Hoà lắc đầu, nam chính hào kiệt là chuyện của tương lai, hiện tại vẫn chỉ là một cậu thiếu niên ham chơi, mấy ngày hôm nay chạy theo ba thằng nhóc nhà cô quậy tưng bừng khói lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.