Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 43: Lởn vởn trước mặt



“Con đã nói chuyện với thím tư rồi, em ấy nói sau này sẽ không làm vậy nữa.”

Đương nhiên chị cả Chu không nói thật hết. Cô cảm thấy Lâm Thanh Hoà chỉ đồng tình lấy lệ, nhưng dù sao cũng chỉ là chị em dâu nói một vài câu khuyên nhủ là được, không tiện can thiệp quá sâu.

Sau khi bà Chu đi khỏi, chị cả Chu liền chạy sang phòng nói với thím ba về việc ăn táo, còn hỏi xem có muốn mua chung không?

Chị ba Chu vừa nghe là kinh nghiệm từ thím tư truyền xuống, ngẫm lại thấy bộ dáng của ba anh em Đại Oa quả thực khiến người ta yêu thích, cô không nói hai lời mà đồng ý ngay lập tức.

Hai chị em mỗi người năm hào, cộng lại thành một đồng, kêu anh cả Chu đi mua một túi táo mang về hai phòng chia nhau.

Bà Chu biết chuyện thầm mắng sao lại mua mấy cái thứ vớ vẩn này, tốn tiền mà lại không no bụng?

Anh cả Chu vô tư cười nói: “Đây là nghe thím tư nói ăn táo tốt cho đứa bé trong bụng. Trước đây lúc mang thai mấy đứa Đại Oa, thím tư thường hay ăn táo, bây giờ chẳng phải mấy đứa nó đều lớn lên khoẻ khoắn, khôi ngô sao?”

Bà Chu đang chuẩn bị nấu bữa tối, mấy lời này suýt khiến bà tức chết mà, thế là bao nhiêu bực bội bà dồn hết vào chén trứng gà, quậy, quậy, quậy cho nát ra! Bực chết bà già này rồi, cái này người ta nói là trộm gà không được còn mất nắm thóc đây. Bà kêu con dâu cả đi khuyên giải con dâu tư, không những không thành công mà cả con dâu cả lẫn con dâu ba đều bị con dâu tư dạy hư.

Quả táo làm gì mà thần kì vậy, ăn thế nào mà có thể giống được mấy thằng cháu nội của bà? Đừng tưởng bà không biết, lúc vợ thằng tư có thai cái gì nó chẳng thèm ăn, làm gì có chuyện chỉ ăn mấy quả táo cỏn con đã thoả mãn được cái miệng tham ăn của nó?!

Nhưng những lời này phải nghẹn ứ trong bụng. Bà còn nói gì được nữa, nói ra người ta lại bảo hai con dâu mang thai mà mẹ chồng khắt khe muốn ăn táo cũng không cho?

Hơn nữa mấy đứa nó cũng không tới hỏi tiền của bà, tự bỏ tiền túi ra mua, bà đâu có lý gì mà nói.

Năm nay bội thu, bà Chu phát cho mỗi phòng hai đồng tiêu vặt.

Những lời Lâm Thanh Hoà chia sẻ không phải là xúi bậy, mẹ bầu ăn trái cây bổ sung vitamin vừa tốt cho người mẹ vừa tốt cho đứa bé trong bụng.

Táo rất rẻ, một đồng là mua được một túi to đùng rồi, làm gì khó khăn tới mức không ăn được?!

Lúc nguyên chủ có bầu bọn Đại Oa rất thích ăn táo, không chỉ có táo, bất cứ cái gì mua được cô ta đều mua về ăn. Mang thai sinh nở, người mẹ rất tổn hại sức khoẻ, nguyên chủ không bao giờ ngược đãi chính mình. Chính vì thế mà mấy đứa Đại Oa khi còn ở trong bụng mẹ đã được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng vượt xa đám bạn cùng trang lứa.

Vừa mới sinh ra đã trắng nõn nà, béo tròn không bị nhăn nheo như mấy con khỉ con. Cả ba anh em khi lọt lòng mẹ đều có cân nặng vượt chuẩn, Đại Oa bảy cân, Nhị Oa Tam Oa đều hơn sáu cân.

Trẻ con trong thôn đẻ ra thường chỉ khoảng năm cân, hiếm lắm mới có đứa sáu cân.

(cân: đơn vị tính của Trung Quốc, 1cân=1/2kg)

Bên này, Lâm Thanh Hoà chẳng bị ảnh hưởng bởi Chu gia, cô còn đang bận rộn đan áo len cho Chu Thanh Bách đây này.

Hôm qua dựng xong chuồng heo, hôm nay Chu Thanh Bách liền đi tìm đại đội trưởng đăng ký nhận heo con.

Lâm Thanh Hoà thấy anh không chịu ngồi yên thì mặc kệ muốn làm gì làm, tuy nhiên vẫn hầm canh xương sườn cho anh bồi bổ. Cô chỉ lo vấn đề sức khoẻ còn những cái khác cô không can thiệp.

Giữa trưa Chu Thanh Bách ôm về hai con heo con. Ba thằng nhóc hò reo hoan nghênh khản cả cổ, đứng xếp hàng thò tay sờ sờ chỗ này một chút đụng đụng chỗ kia một chút. Cảnh tượng y chang fan hâm mộ gặp…thần tượng!

Tâm tình Chu Thanh Bách cũng rất tốt.

Ăn cơm trưa xong, anh liền xắn tay áo rửa nồi nấu cơm heo. Bây giờ hai con heo còn nhỏ, lượng cơm còn ít chứ sau này càng lớn lượng cơm phải nấu càng nhiều, tới lúc ấy mới gọi là bận.

Chu Thanh Bách nói với Lâm Thanh Hoà: “Sang năm hậu viện phải trồng thêm rau củ.”

“Được, anh cứ xem mà làm.” Lâm Thanh Hoà nói rồi đem cái áo len ướm lên người anh. Phải nói mắt nhìn của cô quá chuẩn, lúc bắt tay vào làm cô chỉ ước lượng thôi mà bây giờ nhìn xem không sai lệch một phân, vô cùng vừa vặn.

Chu Thanh Bách nhu hoà nhìn Lâm Thanh Hoà, mấy ngày hôm nay anh thực sự cảm thấy vợ lúc này và vợ trong dĩ vãng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Vợ có nguyện ý sống với mình không, người làm chồng hoàn toàn có thể cảm nhận được. Từ hôm anh về tới nay, cô ngày nào cũng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo khiến anh hoàn toàn an tâm và tin tưởng.

Lâm Thanh Hoà nào có biết hành động này lọt vào mắt anh lại bị suy diễn thành nhiều thứ đến thế. Cô vô tư khoa tay múa chân một hồi, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Chu Thanh Bách đang nhìn mình bằng một ánh mắt nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Lâm Thanh Hoà xấu hổ vội ho khan, rồi nói lảng sang chuyện khác: “Anh bận thì cứ làm việc đi nhé!”

Chu Thanh Bách không nhúc nhích, vẫn nhìn Lâm Thanh Hoà như cũ: “Trong nhà còn có việc gì cần phải làm nữa không?”

Tuy rằng Chu Thanh Bách chẳng hiểu sao tự nhiên vợ lại thẹn thùng, nhưng điều ấy không ngăn cản được việc anh nhìn ngắm vợ mình.

Trước đây anh vốn chỉ cảm thấy ngoại hình cô không tệ lắm, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy vợ mình vô cùng xinh đẹp, da dẻ trắng trẻo mịn màng, nói chuyện dịu dàng lịch sự. Mấy người ở trên thành phố xuống nông thôn tuyên truyền cũng chẳng bằng vợ anh.

Bên này Lâm Thanh Hoà lại đang nghĩ, người đàn ông này kì ghê, lúc mới về thì thái độ không lạnh không nóng. Hai ngày hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm là lại lởn vởn trước mặt cô, khó hiểu!

Lâm Thanh Hoà nghĩ nghĩ, làm gì có việc gì đâu nhỉ, liền nói: “Không còn việc gì cả, mùa đông mà, đến con mèo còn lười đi kiếm ăn.”

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái rồi âm thầm rút lui. Xem ra vợ vẫn chưa tha thứ cho mình, có khi đêm nay vẫn phải ngủ riêng rồi, haizz!

Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục quay lại công cuộc đan áo.

Chu Thanh Bách đi vào phòng kiểm tra ba thằng con trai ngủ trưa, không còn việc gì làm nữa, anh cũng leo lên giường nghỉ lưng một lát.

Mấy hôm trước bà Chu mua tới hai con gà mái già, hầm một con, con còn lại thì đang nuôi trong chuồng gà sau nhà đợi mấy hôm nữa bắt mang đi hầm canh.

Hai con heo nhỏ cũng đã yên vị lim dim ngủ trong chuồng. Chu Thanh Bách làm việc chu đáo, heo con rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh mới.

Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.

Bây giờ đang là giữa tháng 11, trong khoảng thời gian này, chủ đề nóng hổi nhất của cả thôn là việc Chu Thanh Bách xuất ngũ.

Tuy nhiên vì nể mặt ông bà Chu nên dân làng hạn chế bàn tán, hơn nữa Chu Thanh Bách đi hay ở đâu có liên quan gì tới ai, nồi cơm nhà họ cũng chẳng thiếu mất hạt cơm nào.

Thế nên nhân vật được bàn luận sôi nổi nhất lại là Lâm Thanh Hoà, đặc biệt là những người đàn bà trong thôn trước giờ không vừa mắt bộ dáng tiểu thư tư bản của cô, họ ngầm chế nhạo cô, muốn xem dáng vẻ chật vật của cô khi phải xuống ruộng làm việc như họ, họ muốn nhìn thấy dáng vẻ lem luốc của cô, họ gai mắt với gương mặt trang điểm xinh đẹp quyến rũ của cô từ lâu lắm rồi.

Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà lại chẳng hề hay biết tì gì, bởi vì cô có chơi với người nào trong thôn đâu, mà chẳng cần nghe tận tai thì trong lòng cô cũng hiểu rõ, dù sao thì đã gả về đây mấy năm cô còn lạ gì đám người trong thôn này, căn bản là cô không thèm để ý mà thôi.

Ngày hôm qua Lâm Thanh Hoà kêu Chu Thanh Bách tới gặp chị Mai đặt trước một số món hàng, hôm nay cô sẽ tới lấy.

Sáng sớm Lâm Thanh Hoà đã ra khỏi cửa.

Chị Mai cười hỏi: “Người đàn ông hôm qua là chồng em hả?”

“Vâng” Lâm Thanh Hoà ngoài mặt đã tiếp nhận Chu Thanh Bách làm chồng nhưng bị người khác hỏi tới cô vẫn có chút xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.