Nhìn vào ánh mắt kiên định của Sở Y Nhất, Cố Hướng Đông cũng không tiếp tục nài nỉ, cô mang theo đồ đạc đi thanh toán, rồi đưa Tiểu Bảo đi những nơi khác để dạo chơi, chủ yếu là vì Tiểu Bảo muốn đi.“Tiểu Bảo, mẹ đã mua xong đồ của mẹ rồi, chúng ta đi thôi.” Sở Y Nhất tay xách nách mang rất nhiều đồ, cô tìm Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo.“Vâng mẹ, vậy chúng ta đi thôi.” Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn không làm ầm ĩ yêu cầu cái gì, Sở Y Nhất đoán chừng là cậu bé không có hứng thú.
Bằng không với tính cách của ông cụ non này, sao lại không quan tâm nhiều như vậy được chứ.Chiếc xe đạp mà Cố Hướng Đông chạy được chất đầy đồ, anh chở Sở Y Nhất và Tiểu Bảo về.Chợt nghĩ đến lần trước Trần Chiêu Đệ nói muốn ăn sủi cảo, đương nhiên không phải chỉ vì mỗi Trần Chiêu Đệ, chủ yếu là vì những người khác trong gia đình họ Cố cũng đối xử tối với Sở Y Nhất.
Bây giờ cô có đủ năng lực làm chuyện này, một bữa sủi cảo thôi mà, cũng tốn không nhiều tiền lắm.
Cô dự định sẽ đi mua một ít thịt ba chỉ, dạo này mọi người đều thiếu chất béo, mua thịt quá mỏng chắc chắn không được.“Anh Hướng Đông, anh đến chỗ xã cung ứng và tiếp thị thì dừng lại một chút, em đi mua ít đồ.” Sở Y Nhất ngồi trên ghế sau xe đạp, hơi vươn đầu nói với Cố Hướng Đông.“Ừ, anh hiểu rồi.” Cố Hướng Đông đồng ý, vẫn giữ tốc độ và đạp xe về phía trước.“Em muốn mua cái gì? Anh có phiếu.” Cố Hướng Đông đến cổng xã cung ứng và tiếp thị, móc phiếu và tiền từ trong túi ra, đưa cho Sở Y Nhất.Sở Y Nhất vươn đầu nhìn, bên trong có khá nhiều người.
Cô vươn tay cầm lấy vé và tiền từ trong tay Cố Hướng Đông, sau đó nói với hai người bọn họ, “Bên trong có khá nhiều người, anh với Tiểu Bảo không nên vào trong, em mua đồ xong sẽ nhanh chóng ra ngoài.”“Em có thể tự làm điều đó được không?”“Được, không có vấn đề gì, bọn anh sẽ ở ngoài đợi em.”“Ừ, được.”“Mẹ, mẹ mau quay lại sớm nhé.
Con với bố ở đây đợi mẹ.” Tiểu Bảo hét lên.“Ừ.” Sở Y Nhất đồng ý rồi xoay người chen chúc vào đám đông.Sở Y Nhất vừa vào bên trong xã cung ứng và tiếp thị thì phát hiện quầy bán thịt không có nhiều người, cũng không bán chạy bằng những quầy hàng bên cạnh, có thể lúc này rất ít người ăn thịt.“Cô gái, mua thịt không? Muốn miếng nào?” Người bán thịt béo ú chủ động chào hỏi Sở Y Nhất.“Này anh, cho tôi hai cân thịt ba chỉ.” Sở Y Nhất liếc nhìn miếng thịt trên thớt, cô chỉ vào một miếng thịt ba chỉ béo ngậy và nói với người bán thịt.“Được.” Người bán thịt nâng dao lên ngay ngắn, cắt một miếng, đặt trên khay đen bóng, cầm cái cân kiểu cũ lên xem xét, rồi lại cắt một miếng nhỏ.“Nhìn này cô gái, hai cân vừa đủ!” Người bán thịt béo ú vươn cột cân chỉ cho Sở Y Nhất, Sở Y Nhất cũng không hiểu lắm nhưng vẫn giả vờ nhìn.“Được rồi, cảm ơn anh, phiền anh gói lại giúp tôi.” Sau đó cô rút ra hai phiếu một cân thịt ra và đưa cho người bán thịt.“Đây, cô gái.
Lần sau đến nữa nhé, tôi vẫn luôn ở đây.”“Được rồi, cảm ơn anh.” Sở Y Nhất cầm lấy rồi kiễng chân nhìn lại, xã cung ứng và tiếp thị này tuy rằng không lớn, nhưng thật sự có rất nhiều người, rất có cảm giác của thời đại.
Mặc dù bản thân cô vẫn chưa từng trải qua thời gian đó, nhưng cô từng nghe ông bà trong nhà kể lại, cô cũng chỉ nhìn thấy được những tấm hình tư liệu liên quan.
Giờ đây khi nhìn thấy xã cung ứng và tiếp thị ở trước mắt mình, trải qua quá trình cần phải dùng phiếu mới có thể mua được đồ, khiến cô có cảm giác rất mới mẻ.Nhìn một hồi cũng không muốn làm lỡ thời gian nữa, cô đi ra ngoài tìm Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo, “Đi thôi, mua xong rồi.
Chúng ta về thôi, Tiểu Bảo.
Về nhà mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn nhé?”“Được ạ, được ạ.
Có sủi cảo ăn rồi, bố ơi chúng ta mau về thôi.” Tiểu Bảo thúc giục Cố Hướng Đông.“Được, chúng ta đi thôi.”Ba người bọn họ về đến nhà, đúng lúc người gia đình họ Cố cũng đều đang ở trong nhà và chuẩn bị cơm trưa.
Nhìn thấy Sở Y Nhất xách một đống đồ trở về, Trần Chiêu Đệ bĩu môi.
Bản thân Trần Chiêu Đệ cũng thấy rất ngạc nhiên, đống đồ này phải dùng bao nhiêu phiếu, tốn bao nhiêu tiền đây.“Về rồi à, đặt đồ xuống trước đi.
Mau rửa tay trước rồi qua đây ăn cơm.” Mẹ cả Tôn thấy ba người bọn họ quay trở lại, vội vàng gọi vào dùng bữa.“Vâng, mẹ.”“Vâng, mẹ.”“Vâng, bà.”Tại bàn ăn, Trần Chiêu Đệ lại bắt đầu.“Em út à, hôm nay ra ngoài mua nhiều đồ thế, chắc tốn không ít tiền, dùng không ít phiếu đâu nhỉ.
Nhiều vải thế kia, có thể may được nhiều đồ lắm đấy.”“À, quả thật em đã mua không ít vải.
Em muốn may một ít đồ mùa đông cho Tiểu Bảo, còn mua cho anh Hướng Đông một khúc vải, còn mua cho bố một khúc vải.” Sở Y Nhất nói thật..