Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 9: 9: Là Anh Là Cô 3




Cố Hướng Đông hình như đã ngủ, không nói gì.Lâm Âm tưởng rằng anh đã chấp nhận, cho nên nói với Tiểu Vương: “Dừng ở tiệm bách hóa phía trước một lát, tôi xuống mua một ít đồ.”“Không cần, đi đón Tiểu Bảo.” Cố Hướng Đông mở mắt và nói với Tiểu Vương.“Vâng.”Nói cho cùng, vẫn cảm thấy có hơi không thích hợp.

Theo như tính cách của mẹ anh, nếu lần này có Lâm Âm đi về cùng, mẹ anh nhất định sẽ hiểu lầm.

Tuy nhiên anh cũng không muốn mẹ anh suốt ngày cứ phiền não vì chuyện của mình.


Thôi, thôi, chỉ lần này thôi.Chiếc xe Đông Phong màu xanh quân đội lái bon bon trên đường, “Bố ơi, mình đi đâu thế?”“Bố dẫn con về nhà, được không?” Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo, anh giải thích với cậu bé.“Tiểu Bảo, qua đây cô ôm này, bố con đang bị thương.” Lâm Âm vươn tay định ôm Tiểu Bảo.“Không, không.” Tiểu Bảo không đồng ý, cậu bé vừa nói vừa rút vào lòng của Cố Hướng Đông.“Để tôi ôm là được rồi, thằng bé hơi sợ người lạ.” Cố Hướng Đông từ chối Lâm Âm.

Lâm Âm xấu hổ rút tay về.Một đám bụi bốc lên mịt mù, chiếc xe dừng lại ở cổng sân của căn nhà ngói xanh duy nhất trong xã Hòa Bình.Cố Hướng Đông xuống xe trước, anh mở cánh cửa của nhà mình ra.

Lúc này, người trong nhà chắc đều đang bận rộn đi làm.

“Mẹ, ôm.” Một tiếng “mẹ” vang lên khiến Lâm Âm, người đang xuống xe ở phía sau, ngây cả người.Sở Y Nhất nhìn thấy hình bóng của một cục bông bé nhỏ đang chạy về phía mình, đôi chân ngắn ngủn khiến người khác sợ rằng đứa bé sẽ vấp ngã.

Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đây chẳng phải là đứa bé lần trước đó ư.Sở Y Nhất vươn tay đón lấy đứa bé, hỏi với giọng nghi ngờ: “Tại sao con lại ở đây?”“Mẹ, con với bố về cùng với nhau đó.” Hai cánh tay ngắn ngủn của Tiểu Bảo ôm lấy cổ Sở Y Nhất.Cố Hướng Đông theo sau và thấy Sở Y Nhất đang đứng ôm Tiểu Bảo.“Là anh?”“Là cô?”Hai người đồng thanh cất tiếng.“Mẹ, mẹ nhìn xem, đó có phải là chiếc xe trước đây đã đưa em út về không?” Cố Kiến Quân nhìn chiếc xe màu xanh quân đội phóng nhanh trên đường đất, vội vàng gọi mẹ.Mẹ cả Tôn nhìn theo đuôi xe, vội vàng đánh rơi đồ trong tay, chạy về phía nhà.

“Mẹ, hay là chúng ta cũng về đó xem sao?” Quý Kiến Quân hét lên từ phía sau.“Về gì mà về, con nhanh chóng làm việc cho mẹ.” Mẹ cả Tôn cũng không thèm nhìn lại, cả nhà đang tính điểm công việc để cuối năm phân phát đồ ăn, sao có thể không làm việc đàng hoàng được chứ.Mẹ cả Tôn chạy về nhà thở không ra hơi, bà ấy nhìn thấy đứa con trai út của bà ấy đang đứng thẳng người trong sân nhà mình.“Cái thằng chết tiệt này, con bẵng đi đâu một thời gian dài vậy, cũng không biết gửi thư về cho gia đình sao, con có biết mọi người lo lắng nhiều thế nào không?” Mẹ cả Tôn tát Cố Hướng Đông hai cái, cảm thấy vừa đau khổ vừa tức giận.“Mẹ, mẹ đừng khóc, là con không tốt.


Lần này bởi vì xảy ra một chút tai nạn ngoài ý muốn, con hứa sau này sẽ không như vậy, có chuyện con nhất định sẽ nói với mẹ một tiếng.” Cố Hướng Đông biết tính tình của mẹ mình, huống hồ chi lần này quả thật là do anh đã sai, nên anh nhanh chóng vỗ về.“Con còn muốn có lần sau nữa sao? Dù con ở đâu, hàng tháng con cũng phải viết thư cho gia đình để báo cáo về sự an toàn của mình, biết không?” Mấy tháng qua, gia đình họ Cố sống trong bồn chồn.

Đặc biệt là mẹ cả Tôn, bà là trụ cột của gia đình này.

Cho dù trong lòng bà ấy có lo lắng đến chết đi sống lại, nhưng ngày thường bà ấy cũng không bao giờ để lộ ra một chút gì, tránh cho những người khác thấy lo lắng hơn.


Bà ấy sốt ruột đến mức cả người cũng nóng ran, trên miệng còn nổi cả mụn nước.Hôm nay, khi nhìn thấy Cố Hướng Đông đứng trong sân nhà của mình, không biết cảnh tượng này đã xuất hiện trong mơ của bà ấy biết bao nhiêu lần, để rồi cuối cùng lại trở thành sự thật, nhất thời vui mừng mà bật khóc, khóc đến mức không kềm chế được.Cố Hướng Đông nhìn thấy như vậy trong lòng anh cũng xót xa, Tiểu Vương đứng bên cạnh lại càng thấy tội lỗi hơn.

Tất cả đều là do sự tắc trách trong công việc của anh ta, khiến cho mẹ cả phải đau buồn đến thế này, sau này anh ta quyết không phạm lỗi như thế này lần nào nữa.“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, ở đây có nhiều người như vậy, con không có mặt mũi đứng trước mặt mẹ mất.” Cố Hướng Đông vòng tay ôm người mẹ già của mình và thì thầm vào tai bà, mẹ cả Tôn sau đó cũng từ từ nín khóc.“Vậy thì sao chứ, vào trong nhà ngồi cả đi, uống trà không? Con trai út à, cô gái này là ai thế?” Mẹ cả Tôn lau mặt, bình tĩnh lại cảm xúc rồi chào hỏi mọi người.

Vừa nhìn lên đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Cố Hướng Đông, trong lòng bà tràn đầy nghi vấn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.