Thập Niên 60 Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Chương 23: 23: Đi Đến Trường Học Báo Danh 1




Ô Đào không dám tin, sao Ninh Diệu Hương lại đột nhiên cho mình đi học.

Cả người cô bé cảm thấy như bay lên, cảm giác như mình đang giẫm ở trên mây, đến cất bước cũng không nỡ.

Loại trạng thái này vẫn luôn tiếp tục đến tối, lên giường, chui vào chăn, cô bé lại nhớ lại mấy lời vừa rồi Ninh Diệu Hương nói, trái tim giống như kíp nổ, một tiếng ầm vang, bùng.

Tâm hoa nộ phóng! Cô bé có thể đi học, cô bé có thể đi học! Mẹ trực tiếp lấy ra mười đồng, nói là cô bé ngày mai đi báo danh!Cô bé cao hứng nắm chặt nắm đấm, nắm đấm cũng đang phát run.

Sao đột nhiên lại có thể đi học? Cô bé cười đem tất cả số tiền mình kiếm được đưa cho mẹ: "Mẹ, vậy chút tiền này của con sẽ đưa cho mẹ trước!"Ninh Diệu Hương: "Còn không mau ngủ, ngày mai mà bị muộn, đời này con đừng nghĩ tới việc đi học!"Ninh Diệu Hương không có chút ý ôn hòa nào, nhưng mà Ô Đào vẫn vui vẻ, vội nói: "Con sẽ đi ngủ ngay đây!" Bên cạnh, Thanh Đồng phì cười: "Bớt nói nhảm, mau ngủ đi.

"Ô Đào cũng liền vội vàng nhắm mắt lại đi ngủ, thế nhưng cô bé làm thế nào cũng ngủ không được.

Vì quá hưng phấn, hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, sao cô bé lại đột nhiên có thể đi học được chứ, vốn tưởng là không có cái gì trông cậy được vào.


Cô bé nhớ ra dáng vẻ mẹ làm việc vừa rồi, không biết tại sao, bộ dáng nhìn tiều tụy hơn hẳn so với bình thường.

Cô bé cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Kỳ thật mẹ không cho cô bé đi học, cô bé cũng sẽ không hận mẹ, bởi nhà cô bé cũng rất khó khăn.

Hiện tại mẹ lại cho cô bé đi học, cô bé nên hiểu chuyện mới đúng.

Về sau đi học xong phải làm một chút việc nhà, còn phải đi nhặt lõi than kiếm tiền, nhặt lõi than kiếm tiền trở về sẽ làm bài tập.

Khi nghĩ đến ba chữ "Làm bài tập", trong lòng Ô Đào liền dâng lên một cỗ cảm giác kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, tựa như lần đầu tiên ăn kẹo đường bọc giấy bóng, vô cùng ngọt ngào.

Cô bé vậy mà cũng có thể làm bài tập!Chuyển một cái ghế nhỏ, ngồi ở trên bậc thang, cầm bút chì cúi đầu làm bài tập, bút chì ma sát trên giấy phát đi âm thanh sàn sạt, thỉnh thoảng viết sai còn dùng tẩy để lau đi.

Ô Đào nghĩ đến cảnh tượng này, đã cảm thấy đẹp đến mức không chịu được.

Ngày hôm sau, Ninh Diệu Hương cơm nước xong xuôi nhưng không đi làm, mà mang theo Ô Đào đi đến trường học báo danh.

Lúc đi, bà dặn dò: "Mẹ phải nói với con trước, sau khi tan học con phải đi nhặt lõi than.

"Ô Đào vội gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, buổi sáng con sẽ đi nhặt, nhặt xong mới đi học, buổi tối trở về cũng nhặt.

"Ninh Diệu Hương: "Trường học hiện tại khá là khác với bình thường, con đi học ngoan ngoãn chút, đừng gây chuyện.

Nếu như gây ra chuyện gì, mẹ sẽ đá con ra cửa!"Ô Đào: "Con đương nhiên không dám gây chuyện, con chỉ học tập văn hóa tri thức thôi.

"Lúc này Ninh Diệu Hương mới không nói gì nữa, Ô Đào bận bịu cõng một cái bao bố nhỏ, đó là cặp sạch trước kia Ninh Diệu Hương làm cho Thanh Đồng, dùng mấy miếng vải lẻ ghép lại.


Thanh Đồng nghỉ học hai năm xong thì không đi học nữa, Ô Đào vừa vặn có thể lấy ra dùng.

Ô Đào không có đồ dùng học tập, nên cô bé mới lấy than đá bỏ vào, cái thứ đó có thể dùng làm bút để viết chữ, cô bé còn bỏ vào trong túi xách một chút giấy nháp.

Ninh Diệu Hương dẫn cô bé đi đến trường tiểu học Chức Nhiễm Cục, nhưng mà cửa tiểu học đã đóng, cửa lớn rỉ sét và trên tường dán đầy giấy, trên giấy đều là mấy chữ lớn.

Ô Đào từng thấy nó rồi, mấy người đeo băng đỏ trên tay cũng có mấy chữ đó.

Tiểu học vắng tanh, bên trong cũng không có tiếng động, trước cửa chỉ có một người đàn ông trung niên râu ria lôi thôi đang quét rác.

Ô Đào nhìn thấy, ông ấy có mang theo kính mắt, cô bé bèn đánh giá ông thêm vài lần.

Trong lòng cô bé, người đeo kính đều là người làm công tác văn hoá.

Ninh Diệu Hương nghe ngóng, biết người của trường đều đi ra ngoài tham gia một hoạt động gì đó rồi.

Ninh Diệu Hương thấy vậy, cũng không dám hỏi nhiều, thời đại này cái gì cũng không thể hỏi nhiều, tự mình hiểu là được rồi.


Từ trường tiểu học Chức Nhiễm Cục đi ra, Ô Đào không nhịn được nói: "Cái người quét rác vừa rồi có thể là một thầy giáo.

"Sắc mặt Ninh Diệu Hương lập tức thay đổi: "Miệng con sao tùy tiện như vậy chứ, nghĩ gì nói đó? Chuyện người ta mắc mớ gì tới con?"Ô Đào lập tức sợ hãi, không dám nói gì nữa.

Ninh Diệu Hương tức giận, trừng cô bé một cái, lại đi qua trường tiểu học Hắc Chi Ma.

Trường tiểu học Hắc Chi Ma cách trường tiểu học Chức Nhiễm Cục chỉ mấy bước đường, cũng dán rất nhiều giấy viết có chữ lớn.

Đi qua đó xong, hỏi, người ta nói là hiệu trưởng hôm nay không có ở đây, không ai phụ trách việc tuyển sinh.

Ô Đào lại lo lắng, vất vả lắm mẹ mới đồng ý, không thể không có trường học nào được, nhưng mà cô bé lại không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ lại bị mắng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.