Ô Đào ban đầu còn có chút kinh hoàng, cô bé cảm thấy dáng vẻ bết bát nhất của mình lại bị một người rất có thể diện thấy được.
Cô bé hơi luống cuống nắm tro bếp trong tay, không biết nên làm sao cho phải, cũng không biết phải nói cái gì, trong đầu chính là trống không.
Diệp Uẩn Niên lại ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn cái cào nhỏ của cô bé, sau đó dùng tay mà sờ cái cào nhỏ kia.
Ô Đào vội nói: "Anh đừng đụng, cái này rất bẩn.
Diệp Uẩn Niên: "Bẩn? Không phải em đang cầm sao?”Ô Đào: "Không giống!”Làm sao có thể giống được!Diệp Uẩn Niên liền buông cái cào kia xuống, sau đó nói với Ô Đào: "Lần trước không phải em đã hỏi anh là có thể nhờ ông của anh dạy cho em được hay không sao, sau đó anh đã hỏi ông của anh rồi, ông của anh nói, ông ấy đúng là rất bận, không có thời gian dạy em, nhưng mà ông nói nếu như anh đồng ý thì anh có thể dạy em.
Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Đúng, anh biết rất nhiều chữ, đã đọc qua không ít sách, em muốn học cái gì, anh đều có thể dạy em.
Ô Đào nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, lúc nói đến đây, Diệp Uẩn Niên không có bất kỳ ý tứ gì khác, ánh mắt của anh yên bình thản nhiên, giống như dùng một loại ngữ khí vô cùng tự nhiên nói ra.
Ô Đào nghĩ nghĩ: "Liệu có ảnh hưởng thời gian của anh không?”Diệp Uẩn Niên: "Dù sao anh cũng không đi học, anh ở nhà đọc sách.
Em có thể tới, để cùng anh học.
Ô Đào: "Trong nhà anh có người đúng không, liệu có quấy rầy người trong nhà anh hay không?” Diệp Uẩn Niên: "Cha mẹ anh không ở nơi này, mà ở đại viện cơ quan phía tây ngoại ô trên đường Thúy Vi, nơi này chỉ có anh và ông của anh ở, còn có một vị thân thích nữa của nhà anh, giúp đỡ bọn anh làm việc nhà.
Hôm nay ông của anh đi đến đơn vị, không có ở nhà, thân thích cũng có chút chuyện, anh đọc sách mệt mỏi nên tự mình ra ngoài ăn một chút gì đó.
Ô Đào giật mình: "Như vậy à, hèn chi anh hay đi một mình”Cô bé nghĩ nghĩ: "Em hiện tại đã đi học rồi, đi học rất tốt, em rất thích học.
Em không sợ môn toán nhưng lại sợ ngữ văn, có vài chữ em không biết, cũng không ai dạy em, ghép vần em cũng không hiểu, hoàn toàn không biết phải học làm sao?Diệp Uẩn Niên nghe vậy, nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Anh biết chữ, có thể dạy em học chữ, nhưng mà anhcũng không hiểu ghép vần hiện đại”Nói xong, cậu giải thích nói: "Trong nhà của anh có hai bộ từ điển, nhưng mà dùng cách ghép vần dân quốc chú, đều không có ghép vần hiện đại”Nhưng Ô Đào nào hiểu những thứ này, cô bé cảm thấy có thể biết chữ đã là vô cùng ghê gớm rồi! Ô Đào ngạc nhiên hỏi: "Thật sao? Anh thật sự có thể dạy em biết chữ sao?”Kỳ thật vẫn có chút xấu hổ, dù sao thì cũng không quá thân quen, không thể phiền toái người khác như vậy, nhưng mà trong vô thức, cô bé vẫn hi vọng có thể.
Cô bé muốn học tập, muốn tiến lên, thậm chí, cô bé còn muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa với Diệp Uẩn Niên.
Có thể là bởi vì, Diệp Uẩn Niên đã được trải qua cuộc sống sinh hoạt mà đời này cô bé đều không thể có.
Diệp Uẩn Niên: "Nhà anh cách nơi này không xa, có một vài sách có thể đọc, an dẫn em đi”Ô Đào hơi do dự một chút, cô bé cúi đầu nhìn bộ dáng của mình.
Ai ngừ Diệp Uẩn Niên lại nói: "Đi thôiNói xong, vậy mà còn dắt tay cô bé.
Bị dắt tay, Ô Đào có chút cứng ngắc, trong đầu không ngừng nghĩ mình có nên rụt tay lại hay không, nhưng mà nhìn thấy Diệp Uẩn Niên giống như không để ý, cô bé cũng đành phải cố gắng để chomình không suy nghĩ nữa.
Nhà Diệp Uẩn Niên ở phố Thập Cẩm Hoa Viên, không bao lâu đã đến, tiến vào hẻm, Diệp Uẩn Niên dừng ở một chỗ trước cửa: "Đây là nhà anh.
Ô Đào nhìn sang, đây là một chỗ Tứ Hợp Viện.
Cô bé từng lờ mờ nghe ông bà nhắc đến, đây là một đại môn rộng kiểu cũ, trước cửa có cổng tò vò rất sâu, đại môn hơi thời đại, nặng nề mà cổ xưa.
Diệp Uẩn Niên tốn sức lắm mới mở cửa lớn ra được, rồi dẫn Ô Đào đi vào, vừa đi vừa nói: "Nhà anh là viện tử ba cửa hai đường, hậu viện có thể thông đến đường phố phía sau, nhưng mà sau giải phóng, một nhà nhiều nhất chỉ có thể có mười ba gian phòng, cho nên nhà anh phải chia cắt viện tử bán đi.
Hiện tại nhà anh ở chỗ này, mười hai gian phòng.
Ngữ khí cậu nói chuyện, giống như chỗ này rất là keo kiệt, nhưng mà Ô Đào nhìn một chút thì đã thấy được trọn vẹn trong đại viện bọn họ có bảy tám gia đình ở.
Tiến vào viện tử, bên cửa có treo hoa và tường xây làm bình phong ở cổng, gần cửa sổ trong viện có trồng một cái cây, ở chân tường các tòa phòng còn chất đống một vài tạp vật dùng vải bố đan dệt vào, nhìn qua giống như cái rương đồ dùng trong nhà, đều dùng dây thừng trói kỹ, phía trên còn dán giấy niêm phong.
Diệp Uẩn Niên thấy Ô Đào nhìn về phía đống tạp vật kia, liền giải thích nói: "Năm trước nhà bọn anh lấy đồ của nhà không ít người, ông của anh nói nhà chúng ta không thể để lộ được, cho nên mới tìm người tới chủ động thu đồ.
Nhưng mà bọn họ có lẽ là vì quá bận rộn, nên sau đó chỉ chỉnh lý một vàithứ mà vẫn luôn không dọn đi?Ô Đào hơi kinh ngạc, nghĩ thầm, còn có thể như vậy?Nhà cô bé nghèo, đa số người trong đại viện nhà cô bé cũng không có gì để lấy, cho nên chuyện lấy đồ này, cô bé chỉ nghe nói qua việc nhà ai bị tịch thu, chứ chưa từng gặp qua, cũng không biết hoa ra còn có thể lấy đồ như thế.
Diệp Uẩn Niên nhìn những đồ vật bị niêm phong ở trong nhà, nói: "Ông của anh nói, như vậy cũng tốt, ông ấy còn có thể quản lý, có thể chú ý mấy ngày được mấy ngày.
.