Huân Tử về nhà trước, Ô Đào khẽ cắn môi, tự mình cõng sọt tre lên, trộm chạy ra ngoài đi tìm.
Bé không muốn khiến Huân Tử lăn lộn cùng mình, quá cực khổ rồi, làm sao có thể khiến Huân Tử bán mạng cùng bé được, nhưng mà đối với bé mà nói, bé canh giữ ở trong nhà như vậy, không khác nào bảo bé đi tìm đường chết.
Chẳng sợ kiếm không đủ, cho dù cuối cùng giỏ tre ngấm nước công dã tràng, nhưng mà bé không thể ngồi không như vậy, bé cần phải liều mạng.
Bé bị đông lạnh đến mức run rẩy, nhưng lại cảm thấy, cũng không có gì cả, trong lòng như là có một ngọn lửa, ngọn lửa kia đang thiêu đốt bé, bé cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình có thể làm tan toàn bộ tuyết ở trong thành phố Bắc Kinh này!
Bé một chân sâu một chân cạn mà đi ra ngoài, đến chỗ mà bé thường ngày hay nhặt lõi than đá, cẩn thận mà quan sát dấu vết trên tuyết, lúc sau lại bới tuyết ra, tìm xem phía dưới tuyết có lõi than đá hay không.
Chính là cũng không có cái gì, cái này làm cho bé cảm thấy thất vọng.
Bé cảm thấy chính mình giống một con chó hoang, tuy rằng trước khi bé sinh ra ở Bắc Kinh không có chó, nhưng mà bé biết chó hoang là gì, bé chính là một con chó hoang đến vùng đất hoang kiếm ăn.
Sau khi bé bới xong đóng tuyết cũng không có thu hoạch được gì, lúc bé định đứng dậy, vừa quay đầu lại, bé thấy ở bên cạnh có một người con trai đang đứng đó, đang nghiêm đầu đánh giá bé.
Đó chính là anh Lâu.
Trái tim bé hung hăng trầm xuống.
Tại sao lại gặp anh ta vào ngày hôm nay chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Tri thức nhỏ: Ở những năm trước thập niên 90, Bắc Kinh là cấm chó, không cho nuôi chó, ngoại trừ Bắc Kinh ra, rất nhiều thành phố lớn chắc là cũng cấm.
Ô Đào ngửa mặt lên nhìn anh Lâu, bé bị dọa đến choáng váng, cũng có chút ngốc.
Bé cũng biết bản thân chạy nhanh chạy vội nên té ngã, nhưng bây giờ, đến cả việc đứng lên bé cũng không biết.
Bé liền cứng đờ mà ngửa mặt lên, hoàn toàn không biết làm cái gì bây giờ.
Anh Lâu nhìn chằm chằm bé, lúc này nhíu mày, đi đến trước mặt cô: “Em là muốn cho anh nhìn tướng bọ hung chuyển nhà?”
Bọ hung chuyển nhà là ám chỉ Ô Đào té ngã lộn nhào.
Ô Đào lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cẩn thận mà nhìn cậu ta, cũng không dám nói cái gì, không phòng bị mà bị ngã nhào, oan gia ngõ hẹp, bản thân bé khẳng định không thể nào đánh lại cậu ta, chỉ có thể cậu ta muốn nói gì nói.
Anh Lâu thấy bé không mở miệng trả lời, liền nhấc chân đá một cái, tuyết bay lên, đổ rào rào lên trên tóc bé.
Anh ta đứng ở nơi đó: “Sao em lại không nói lời nào?”
Bông tuyết dính vào mắt, Ô Đào cái gì cũng làm gì, cắn răng nói: “Anh nếu muốn đánh tôi, vậy thì đánh đi, đánh tôi một trận, chúng ta thanh toán một lần cho xong?”
Anh Lâu nghe cô bé nói như vậy, liền trào phúng mà cười rộ lên: “Ai cùng em hòa nhau? Lại nói anh đánh em làm cái gì, em nhìn anh Lâu anh đây là loại khi dễ con gái người ta sao? Nam tử hán đại trượng phu, anh sao lại chấp nhặt với con gái chứ!”
Trong đầu Ô Đào ngây ngốc, hai mắt mở to nhìn cậu ta, nghĩ thầm cậu ta không phải vậy sao?
Anh Lâu chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tiểu nha đầu thúi, anh chưa nói cho em à, anh chưa bao giờ đánh người, đặc biệt là không đánh con gái! Sau này em đừng nhìn thấy anh như thấy Diêm Vương!”
Ô Đào càng ngốc.
Anh Lâu: “Tuyết lớn như vậy, em cũng đừng nhặt, anh ở đây nói cho ngươi nghe, em dù nhặt đến trời tối, cũng nhặt không được gì!”
Nói xong, cậu ta xoay người đi.
Ô Đào ngơ ngác nhìn bóng dáng của cậu ta, nhìn nửa ngày, cũng suy nghĩ cẩn thận.
Vì sao cậu ta nói không nhặt được chứ, bởi vì cậu ta đã từng đào tuyết rồi à.