Ô Đào ngẩng đầu, nhìn trên bàn quả nhiên có đặt một xấp tiền, vừa ngay ngắn, vừa mới.
Bé kinh ngạc.
Ninh Diệu Hương ngẩng đầu, nhìn về phía Ô Đào: “Ngày mai con đi đến trường học báo danh đi.”
Ô Đào không thể nào mà tin tưởng được chuyện Ninh Diệu Hương vậy mà đột nhiên cho bé đi học.
Cả ngày bé đều như đi trên mây, cảm thấy bản thân đạp lên đám mây, mỗi bước đi đều không vững vàng, cảm giác này cứ kéo dài tới buổi tối, khi lên giường và chui vào chăn, bé nhớ lại lời nói của Ninh Diệu Hương, trong lòng như có cái gì đó phát nổ, ầm ầm vang lên, nở rộ rực rỡ.
Trong lòng bé dường như bắn pháo hoa!
Bé vậy mà có thể đi học, bé thế mà có thể đi học!
Mẹ trực tiếp lấy mười đồng tiền, nói là ngày mai đưa bé đi báo danh!
Bé vui vẻ đến nắm chặt tay lại, bàn tay nắm lại cũng đã hơi run run.
Vì sao đột nhiên có thể đi học chứ?
Bé cười đem số tiền mà mình giấu đi, giao hết cho mẹ: “Mẹ, tiền này con đưa trước cho mẹ!”
Ninh Diệu Hương: “Còn không mau đi ngủ đi, ngày mai đi trễ, đời này con đừng nghĩ tới chuyện đi học!”
Ninh Diệu Hương không có tức giận gì, nhưng Ô Đào lại thật sự vui vẻ, thật sự vui vẻ, vội nói: “Con đây liền đi ngủ, con có thể ngủ ngay!”
Thanh Đồng bên cạnh cười một tiếng nói: “Ít nói nhảm, nhanh đi ngủ.”
Ô Đào cũng chạy nhanh về phòng ngủ mà nhắm mắt lại ngủ, chỉ là căn bản bé ngủ không được, vì quá hưng phấn, mọi chuyện đều ngoài sức tưởng tượng, bé sao đột nhiên có thể đi học, vốn dĩ cho rằng không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Bé nhớ tới dáng vẻ làm việc của mẹ mình, không biết vì sao, nhìn bộ dạng mệt mỏi tiều tùy thường ngày ấy.
Bé liền có chút bất đắc dĩ.
Thật ra mẹ không cho bé đi học, bé cũng sẽ không hận bà ấy, đích thật là trong nhà cũng khó khăn.
Hiện giờ mẹ vậy mà cho bé đi học, vậy bản thân bé phải hiểu chuyện, sau này trước khi đi học thì làm một ít việc nhà, chờ khi tan học chạy nhanh về đi nhặt lõi than kiếm ít tiền, sau khi nhặt lõi than xong liền trở về nhà làm bài tập.
Nghĩ tới ba chữ ‘làm bài tập’ này, trong lòng Ô Đào cũng dâng lên một cảm giác diệu kỳ không diễn tả được, tựa như lần đầu tiên được ăn đường pha lê, ngọt ngào như vậy.
Bé vậy mà cũng có thể làm bài tập!
Lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ở bậc thang, cầm bút chì cúi đầu làm bài tập. Âm thanh bút chì cọ xát lên trang giấy sàn sạt, vài lần sẽ viết sai còn phải dùng cục tẩy xóa đi.
Ô Đào nghĩ tới cảnh tượng đó, liền cảm thấy đẹp đến không chịu được.
***************
Ngày hôm sau, Ninh Diệu Hương sau khi ăn sáng xong cũng không đi làm, mà là mang Ô Đào đến trường học báo danh, lúc đi, bà ấy còn dặn dò: “Mẹ phải nói cho con biết, sau khi tan học con vẫn phải đi nhặt lõi than.”
Ô Đào nhanh chóng mà gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, buổi sáng con nhặt rồi mới đi học, buổi tối trở về cũng sẽ đi nhặt.”
Ninh Diệu Hương: “Hiện giờ trong trường học cùng với bình thường không giống nhau, con phải thành thật không nên gây chuyện, nếu gặp phải chuyện gì, mẹ liền đá con ra khỏi cửa!”
Ô Đào: “Con đương nhiên là không dám gây chuyện, con chính là học tập văn hóa cùng tri thức.”
Ninh Diệu Hương lúc này mới không nói cái gì nữa, Ô Đào vội vàng mang một cái túi lên, đó là là trước kia Ninh Diệu Hương làm cho Thanh Đồng, dùng vải mảnh vải lẻ tẻ mà may ra, Thanh Đồng nghỉ học hai năm sau đó liền không đến trường học nữa, Ô Đào vừa hay có thể lấy ra dùng.