Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 17: 17: Bị Ghét Bỏ




Trần Đại Liễu vừa ra khỏi cửa trạm lương thực, người bán hàng đã lập tức vội vàng kéo rèm cửa xuống, sợ rằng quá chậm, lại có người như vậy đến.

Nếu như người ở huyện thành này không dám đắc tội người ở trạm lương thực vì sợ rằng lúc mua lương thực sẽ bị nhằm vào, nhưng nông dân ở nông thôn, anh ta cũng không có lương thực vốn để mua lương thực, dù sao nếu không mua, thì đương nhiên không phải sợ sẽ náo loạn với người khác.

Trên xe bò, Trần Đại Liễu lẩm bẩm nghĩ, hừ, nếu không phải sợ bà cô đang sốt ruột chờ, tôi sẽ còn có thêm thời gian chơi với cô đến cùng.

Cô nhóc, khi tôi còn là những kẻ nhát gan, thôn Ngưu La chúng tôi đã có mấy chàng trai ở bên ngoài tham gia quân ngũ, làm giáo viên, làm công nhân, người trong thành này khi dễ những người không rõ lai lịch, thật ra chúng ta đều hiểu.

Lúc Bạch Hi nhìn thấy Trần Đại Liễu, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Đêm qua ông ta về đến nhà, khi đó đã rất khuya nên cũng không lại đây quấy rầy, nghe nói bà cô chia cho nhà ông ta một chén thịt, Trần Đại Liễu thực sự cảm thấy hổ thẹn, chưa xử lý gọn gàng chuyện của bà cô, lại còn khiến cho bà cô lo lắng.

Con trai của Trần Đại Liễu năm nay đã 18 tuổi, nghe cha mình nói vậy, có hơi im lặng nói thầm trong lòng, cha nói cái gì vậy, đúng là bà cô có thưởng thịt, nhưng nói bà cô lo lắng, cái này không đúng lắm, bà cô mới bao nhiêu tuổi đầu, nào biết cái gì gọi là lo lắng.

“Trở về rồi? Tất cả đều bán hết?” Bạch Hi mới vừa ăn sáng xong.

Sáng nay một ít thịt cuối cùng cũng đã nấu cháo gạo kê ăn rồi, lúc này gặp lại Trần Đại Liễu, cô đột nhiên có hơi hối hận khi ấy đã không để lại một con thỏ rừng.


“Đúng vậy, đã khiến bà cô cực khổ lo lắng rồi, tối hôm qua tôi về đến nhà đã quá muộn, cho nên mới không lại đây quấy rầy ngài.

”“Bà cô, tôi đã đến huyện thành rồi……”Nghe Trần Đại Liễu báo cáo ngọn ngành đầu đuôi, Bạch Hi có hơi bất đắc dĩ xoa xoa lỗ tai, mắt thấy ngay cả chuyện trên đường trở về cũng muốn nói, không khỏi đưa tay lên ngắt lời ông ta nói.

“Tiểu Liễu à, ông mới ngoài bốn mươi tuổi thôi đúng không?” Hoa Tinh kêu còn không cảm thấy kỳ quái, Bạch Hi kêu lại càng thêm thuận miệng.

Trần Đại Liễu sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, bà cô, tôi bốn hai.

”“Ông vẫn còn chưa già đâu, sao lại dông dài như Lý Lão Hắc thế.

”“Ách……” Bị ghét bỏ?!Trần Đại Liễu sửng sốt, trong lòng có hơi ủy khuất, tôi đâu có dông dài, so mấy tên trưởng thôn ở mấy thôn gần đây, tôi là người lưu loát dứt khoát nhất đấy có được không.

Có điều ông ta cũng không dám cãi lại với Bạch Hi, cúi đầu nhìn thấy túi áo bản thân, mới nhớ ra, vội vàng lấy tiền và phiếu gạo còn dư lại trong túi sau khi mua gạo ra, cung kính đặt lên bàn trước mặt Bạch Hi: “Bà cô, tôi mua năm cân gạo, tiền còn dư đều ở chỗ này, 67 đồng sáu hào còn có 23 cân phiếu gạo.

”Gạo ở trạm lương thực là hai hào tám một cân, năm cân gạo hết một đồng bốn hào còn có năm cân phiếu gạo, bột ngô ngược lại có hơi rẻ một hào một cân, có điều sớm đã bán hết.

Hơn nữa, Trần Đại Liễu cũng biết, cho dù còn, thì người ta cũng sẽ không bán cho ông ta, cũng không thể ép người vào đường cùng, năm cân lương thực loại tốt cũng là đủ rồi.

Bạch Hi nhìn thoáng qua một ít tiền rải rác trên bàn, gật đầu một cái.


Hai người đang nói chuyện thì Bạch Hi mơ hồ nghe được giọng nói của Trần Nhị, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có vẻ là đã đến thời gian Trần Nhị đi cắt cỏ heo.

“Lát nữa ông lấy hai đồng đi, nhìn xem lần sau ai đi huyện thành, mua ít kẹo sữa về.

” Bạch Hi nhớ lại một chút, đặc biệt dặn dò: “Tôi muốn cái loại kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn ấy.

”Cô ăn của Trần Nhị, mua về trả lại và chia một ít cho mấy đứa trẻ nhỏ trong thôn, sau cùng thì cũng là do cô gây rắc rối, bọn họ lại xui xẻo bị phạt.

Trần Đại Liễu nghe xong, chỉ cảm thấy Bạch Hi muốn ăn kẹo sữa, cũng không quái lạ, dù sao bà cô vẫn còn là một đứa trẻ.

“Vâng, bà cô, ngài yên tâm, mấy ngày này, trong thôn có ai đi huyện thành, tôi sẽ để người đó mang về.

”Về phần tiền, khi Trần Đại Liễu rời đi, một xu cũng không động đến, không phải chỉ là mấy viên kẹo sữa thôi à, sao còn có thể để bà cô phải bỏ tiền ra.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Bạch Hi, cô mới vừa ăn bữa sáng xong, cũng không biết nên làm gì, vì thế bò lên trên trên giường nghiêng người nằm dựa vào, bàn tay bé nhỏ lại cầm lấy túi Càn Khôn ngắm nghía.

Dựa vào ký ức mà Hoa Tinh để lại và những gì nghe được mấy ngày qua, cộng thêm mấy lời vừa nãy Trần Đại Liễu nói rồi  phân tích, Bạch Hi biết, thời đại này quá nghèo, người ở trong thành này đều đã thiếu lương thực đến nỗi sưng vù.


Nhìn bao gạo đặt trên bàn kia, Bạch Hi không cần nghĩ cũng biết, năm cân gạo này không dễ kiếm.

Bạch Hi ở Thiên Giới ngay cả linh gạo còn phải kén cá chọn canh ăn, làm thế nào cũng không nghĩ được rằng bản thân có một ngày sẽ phải rơi vào hoàn cảnh này.

Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng nghĩ nghĩ, Bạch Hi vẫn bĩu môi nhịn xuống ý định mắng chửi, cô sợ ông trời một khi mất hứng, hiện tại muốn thu thập chơi đùa cô rất đơn giản.

Chớp mắt một cái, hai ngày lại trôi qua.

Một ngày ăn thịt, lại hai ngày ăn chay, Bạch Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, cô liếc qua Trần Nhị đang ở một bên chăm chú bóc vỏ đậu phộng rồi vẫy vẫy tay với cô nhóc.

Hai ngày này, trưởng thôn hình như là không yên tâm, sau khi Trần Nhị làm xong việc thì để cô nhóc đến nhà trên cây chơi cùng với Bạch Hi.

Nói là chơi cùng, thật ra chính là đi theo Bạch Hi, Bạch Hi đi đâu, Trần Nhị giống như theo đuôi.

Trong thôn lớn như vậy, Bạch Hi có thể đi đâu, hơn nữa trời nắng chang chang, cô cũng lười đi dạo, ở trong nhà trên cây còn có thể mát mẻ hơn chút.

“Bà cô, ngài muốn uống nước không?”Bạch Hi lắc đầu: “Cô thấy chán rồi hả?”Trần Nhị không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không có.

”Sao lại nhàm chán, cho dù không đi theo bà cô, cô nhóc cũng phải đi làm việc.

Bạch Hi thấy thế, mắt trợn trắng, bàn tay bé nhỏ đầy thịt chọc chọc gương mặt Trần Nhị, hỏi: “Ngày mai lúc nào cô đi cắt cỏ heo?”Vừa nghe được lời này, Trần Nhị đã lập tức biết là chuyện gì xảy ra, vội vàng cầm tay Bạch Hi, nghiêm túc nói: “Bà cô, ngài không thể đi.


”Bác trưởng thôn nói, nếu như cô nhóc lại đưa bà cô lên núi, nhất định sẽ để cha cô nhóc chỉnh đốn lại cô, đừng nhìn lần này không bị đánh, nhưng cũng bị mắng mất hai ngày.

Đương nhiên, Trần Nhị cũng không trách Bạch Hi, cô nhóc cũng sợ hãi, nghĩ đến cảnh tưởng không nhìn thấy Bạch Hi kia, bây giờ nhớ lại mà vẫn còn hãi.

Có thể nói, Trần Nhị tuy nghe lời Bạch Hi, nhưng việc đưa cô lên núi lần nữa, e rằng không dễ dàng như vậy.

“Tôi chưa nói là tôi muốn đi, tôi chỉ hỏi cô một chút thôi.

” Bạch Hi tức giận rút tay lại, hừ hừ nói: “Tôi cũng không dậy nổi sớm như vậy.

”Trần Nhị nghe vậy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ là ở trong lòng nói thầm, lần trước cũng rất sớm mà, lúc đó chẳng phải bà cô cũng đi theo à.

Bạch Hi không quan tâm lời nói thầm trong lòng Trần Nhị, hai ngày này cô cũng đã nghĩ cách, cô cũng không thể mỗi lần đi theo Trần Nhị đi trên núi đều có thể nhặt được thỏ rừng.

Nhưng bắt cô không ăn thịt lại quá khó, hai ngày này cũng may có thể ăn ít gạo, nếu không, Bạch Hi đã sớm nhịn không được, mặc dù như vậy, cho tới hôm nay Bạch Hi cũng đã kiên nhẫn đến cực hạn rồi.

Không biết có phải Trần Nhị cảm nhận được tâm tư của Bạch Hi hay không, cho dù Bạch Hi nói gì, cô nhóc hoặc là nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Hi, hoặc là nhìn Bạch Hi rồi mỉm cười ngọt ngào khiến cho Bạch Hi dù tức giận nhưng lại không phát ra được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.