Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 43: 43: Chúng Ta Có Thể Không Giống Nhau




Lý Giai vừa nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức phát sáng lên, cô ấy đáp lại một tiếng giòn giã: “Cảm ơn bà cô.

” Cô ấy khảy hạt sưa trong bí đỏ từ trong măm ra để ăn, nhưng mà cũng chỉ ăn có hai hạt, lại lập tức đứng dậy bận rộn đi làm.

Nhìn thấy dáng vẻ không ở yên của Lý Giai, Bạch Hi không khỏi nghi ngờ, ngôi nhà cây của cô cũng không có nhiều công việc để mà làm như vậy mà!Nhưng mà Bạch Hi cũng không có ngăn cản Lý Giai làm việc, chẳng qua là chỉ dặn dò cô ấy đừng vất vả quá, khiến cho trong lòng Lý Giai càng thấy cảm động.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, Trần Chiêu Đệ vội vàng trở về.

Lúc này, trời vẫn còn nóng, cũng có thói quen đi hóng mát một lúc trước khi ngủ.

Trần Chiêu Đệ gần như bận rộn với công việc trong tay, sau khi nói một tiếng với mẹ chồng, lập tức ra ngoài đi đến ngôi nhà cách vách.

Sau khi chào hỏi mẹ chồng của Lý Giai, hai người ngồi nói chuyện phiếm ở ngay cửa.

“Ba ngày nay của cô thế nào?” Đương nhiên chuyện Trần Chiêu Đệ hỏi chính là chuyện đi nấu cơm cho Bạch Hi.

Lý Giai cười nói: "Tốt vô cùng, bà cô rất ôn hòa, cũng rất dễ phục vụ, không ồn ào cũng không làm khó, lại khiến người ta đau lòng nữa.

"Vốn dĩ là sáng mai ngày mai có thể trở lại, nhưng Trần Chiêu Đệ không thể đợi được nữa, cũng không biết duyên cớ là do đã gả cho người ta hay là những thứ khác, mà lại luôn muốn trở về thôn Ngưu La, mặc dù đi đường mệt mỏi, nhưng vừa vào thôn, xa xa nhìn thấy tán cây nhọn của cây đại thụ của bà cô, trong lòng lại lập tức bình tĩnh đi không ít một cách khó hiểu.

Người ta đều nói rằng thôn Ngưu La có những quy tắc kỳ lạ, nhưng chính việc có những quy tắc đó mới đã làm cho bầu không khí của thôn Ngưu La trở nên ôn hòa, hàng xóm với hàng xóm không có thù oán gì lớn, thỉnh thoảng có mồm mép thì cũng chỉ là ồn ào hai ba ngày là lại tốt ngay.


Có chuyện gì thì tất cả mọi người đều góp sức góp tiền.

Dĩ nhiên, phần lớn đều là góp sức, dù sao thì cũng không có nhiều tiền gì.

"Cũng vậy thôi, bà cô thích sạch sẽ, tính tình cũng rất tốt! "Trần Chiêu Đệ cười hỏi: "Tiểu Hắc thì như thế nào, nó có làm khó cô không? Nhưng cô không cần phải sợ, có bà cô ở đó, Tiểu Hắc ngoan như một con mèo nhỏ vậy.

"Lý Giai cũng cười mà hùa theo, nói: “Cũng không phải như vậy, cô cũng không biết đâu, ngày đầu tiên tôi thấy nó tha giày cho bà cô, tôi cũng trợn tròn mắt, quả nhiên là rất hiểu tính người đấy.

”"! Đã ba ngày rồi không gặp bà cô, thật là nhớ bà ấy.

"Trần Chiêu Đệ nói xong, trên mắt Lý Giai lập tức quét qua một vẻ mất mác, cô ấy trở về một cái, bản thân lại không thể đi nấu cơm cho bà cô, tuy nói đây là chuyện đã sớm nói xong từ lâu, nhưng Lý Giai vẫn khó tránh khỏi việc cảm thấy mất mác.

Ba ngày nay, cô ấy trở về từ chỗ bà cô kia,mẹ chồng cũng không để cho cô ấy làm việc gì, hơn nữa thái độ cũng đã khá hơn nhiều, mặc dù Lý Giai không có hỏi, nhưng cô ấy cũng biết, duyên cớ đây là bởi vì cô ấy gần gũi với bà cô.

Nhìn ra tâm tư của Lý Giai, Trần Chiêu Đệ an ủi: “Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, trong bụng còn mang đứa bé mà, hơn nữa, cô lớn hơn chút nữa, sẽ không tiện mà lên xuống lầu nữa, tôi chính là để cho cô đi, bà cô cũng sẽ không chịu.

"Lý Giai gật đầu một cái, bà cô lo lắng, còn bảo Tiểu Hắc đưa cô ấy trở về tới hai lần, mặc dù dọc theo con đường này cô ấy vẫn sợ hãi, có lẽ sau đó bà cô biết cô ấy sợ Tiểu Hắc nên lại không để cho Tiểu Hắc đưa cô về nữa.

Hai người rất nhanh đã bắt đầu nói đến đến chuyện khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi Bạch Hi còn đang ở trong giấc mộng thì có tiếng gõ cửa.


Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Hi ở trên lầu trở người một cái, cũng không để ý tới.

Tiểu Hắc đang ở dưới lầu mà, cho dù người mở cửa không phải là Tiểu Hắc thì chắc chắn cũng phải là người ở trong thôn, ước chừng là họ mang bữa sáng đến cho cô.

Trần Chiêu Đệ thấy Tiểu Hắc nhìn mình thì theo bản năng, cô nhìn lên trên lầu một chút, không nghe được động tĩnh Bạch Hi xuống lầu, cô ấy biết chắc người vẫn còn đang ngủ, nên cũng không có lên tiếng.

Cô ấy rón rén bỏ hộp đựng đồ ăn xuống, lấy đồ ăn sáng và hai hộp dưa muối nhỏ bên trong đó ra, lại lấy trứng vịt muối ra bỏ vào trong chén, cũng đậy kín đồ lại, lúc này mới xách hộp đựng thức ăn rời đi.

Buổi trưa Bạch Hi thấy Trần Chiêu Đệ tới, lúc này mới biết cô ấy đã trở về.

Khác với sự thờ ơ của Bạch Hi, vẻ mặt Trần Chiêu Đệ đầy vui vẻ mà gọi một tiếng bà cô, lúc này mới đi nấu cơm.

Đoán chừng là vì muốn đền bù cho ba ngày không có ở đây, nên bữa cơm này, Trần Chiêu Đệ đã làm món cà tím hầm và cá chiên.

Mặc dù nói cả hai món này đều tốn dầu, nhưng lúc giết heo rừng đó, trưởng thôn mang hai cân thịt heo rừng về đi đổi hai cân thịt mỡ với thôn bên cạnh, vừa hay thắng mỡ dùng để nấu ăn cho bà cô.

Lúc Bạch Hi ăn cơm, cô đã mơ hồ nghe thấy thấy trong thôn có chuyện náo nhiệt, nhưng cũng không để ý lắm, chờ đến lúc phát ra náo nhiệt hơn nữa, cô cũng đã ăn xong hết rồi nên thuận miệng hỏi: “Trong thôn làm gì mà lại náo nhiệt như vậy chứ.

”Trần Chiêu Đệ ngay lập tức trả lời: "Chính là chuyện cả nhà Trần Vệ Quốc đón cha trở về.

”Bạch Hi vừa nghe vậy, cô đã lập tức hiểu, hai ngày trước Trần Đại Qủa còn đặc biệt tới đây để hỏi qua chuyện đó.


Trần Vệ Quốc đúng là con trai của Trần Hùng, mà Trần Hùng cũng đúng là xuất thân từ thôn Ngưu La, bây giờ còn có anh em chú bác, muốn xác nhận thì cũng không khó khăn.

Kéo dài tới tận lúc này mới làm, thứ nhất là trước đó trời mưa, thứ hai cũng là cần thời gian để chắc chắn.

Vừa hay hai ngày nay có được lúc rảnh rỗi, ngày cũng không tệ, nên thu xếp chuyện này lên trên.

"Lúc này hẳn là phải cả nhà Trần Vệ Quốc muốn đi ghi chép gia phả, ngay tại đền thờ, bà cô có thể nhanh chân đến xem không?"Bạch Hi còn chưa từng nhìn thấy qua thủ tục này đâu, vừa hay ở lại cũng không có chuyện gì để làm, nên mang theo Tiểu Hắc và Trần Chiêu Đệ cùng đi.

Còn chưa có đến gần mà đã nghe được tiếng náo nhiệt.

Ghi chép gia phả, bước vào đền thờ là chuyện lớn, cả nhà Trần Vệ Quốc đương nhiên là rất vui vẻ, đến nỗi mà, bọn họ còn nhín thời giờ đi đến thị trấn trên để mua mấy viên kẹo để phân phát cho trẻ con trong thôn.

Cho dù không phải kẹo bơ cứng, nhưng có kẹo ăn thì ai mà không thích cho được, khiến cho trẻ con trong thôn cũng vui mừng không thôi, những người lớn thấy vậy, cũng vui lây.

Chẳng mấy chốc, đã có người nhìn thấy Bạch Hi đi đến.

"Bà cô đến.

""Bà cô đến rồi!""Chào bà cô ạ.

"Người lớn thì rối rít chào hỏi, trong khi con nít chính là vừa nhìn thấy Bạch Hi tới, lập tức trở thành một tổ ong vây quanh đi theo Bạch Hi, như hiến bảo vật mà rối rít đưa cục kẹo mình lấy được cho Bạch Hi, lập tức lại bị Trần Chiêu Đệ đẩy ra.

"Bà cô ăn kẹo đi ạ.

"“Bà cô, kẹo này rất ngọt đấy ạ.


” Có người nói chuyện mà trong miệng vẫn còn ngậm cục kẹo.

"Bà cô ơi, cháu cho bà kẹo đây ạ.

"Dĩ nhiên là bởi vì bên cạnh Bạch Hi còn có Tiểu Hắc nên mọi người cũng tự ý thức mà cách xa cô hơn nửa thước, không xuất hiện chuyện chen lấn khiến Bạch Hi té.

Cũng có người luyến tiếc không nỡ rời cục kẹo, dù sao thì cục kẹo cũng hiếm có như vậy mà.

Nhưng một khi nhìn thấy những người bạn nhỏ khác đều cho, mình mà không cho thì hình như là người xấu, hơn nữa dó là bà cô, cho bà cô là hiếu thảo.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, không biết hiếu thảo là cái gì, nhưng mà cho bà cô thì nói chung chuyện đó cũng không có sai, vì vậy nên cũng lập tức đưa cục kẹo đang nắm thật chặt ở trong tay cho Bạch Hi, mời bà cô ăn kẹo bằng giọng trẻ thơ.

Mấy đứa bọn Tiểu Thuận Tử chính là đẩy tất cả những đứa trẻ lớn hơn ra, đến bên cạnh Bạch Hi, trịnh trọng móc cục kẹo từ trong túi ra, cũng đưa cả hai cục kẹo cho Bạch Hi.

Trước sau gì thì tổng cộng bọn họ đã ăn của bà cô ba viên kẹo bơ cứng, lúc này mới cho bà cô hai viên, vẫn còn kém mà.

“Bà cô, bà ăn của chúng tôi đi ạ.

""Đúng đó, bà cô, cục kẹo của chúng tôi đều sẽ cho bà tất.

"Mấy đứa bọn Tiểu Thuận Tử vừa nói, vừa đắc ý liếc nhưng người khác một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, trong lòng nói, chúng tôi và các người lại không giống nhau, bà cô thế mà lại đã từng dẫn chúng tôi đi chơi, còn cùng nhau nhặt Tiểu Hắc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.