Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 15: Chương 15





Việc Vương Tiểu Thảo không đến thăm An Bảo đương nhiên là bị Miêu Vân Anh ghi vào lòng, bà liền nói chuyện này với Trần Căn Sinh: “Đáng lẽ lúc trước tôi không nên mềm lòng cưới vợ thằng hai vào nhà, nhìn xem cô ta bây giờ càng ngày càng kỳ cục, đến lúc này vẫn chưa hề đi qua nhìn An Bảo một cái, con bé đáng yêu như vậy chỉ có cô ta không nhìn thấy.”Trần Căn Sinh cũng thở dài, lúc trước đứa con dâu này rơi xuống sông được thẳng hai cứu, liền chết sống nhất định phải gả vào đây.

Tuy rằng bọn họ chướng mắt nhà mẹ đẻ cô ta, nhưng dù sao con trai mình cũng đã ôm qua con gái nhà người ta, chỉ có thể chấp nhận việc hôn nhân này.

Nhưng không ai ngờ vợ thằng hai lại ngày càng quá quắt như vậy.“Sau này chú ý nhiều thêm, chỉ dạy cô ta, bằng không thì phải làm sao, dù sao cũng đã sinh cho chúng ta ba đứa cháu trai lẫn cháu gái.”“Cô ta chính là một cái đầu gỗ, chỉ biết tính toán nhỏ nhặt.” Miêu Vân Anh rất chướng mắt người con dâu này: “Vợ thằng hai không phải chướng mắt An Bảo sao, tôi liền bảo cô ta qua nhìn xem một chút, mấy ngày nữa là An Bảo trăng tròn, tôi phải lo liệu mọi chuyện thật tốt.”Trần Căn Sinh chỉ thấy qua An Bảo vài lần.


Một phần là vì đứa bé vẫn chưa đầy tháng nếu ôm ra ngoài sẽ không tốt, mặt khác ông là cha chồng nếu cứ đến phòng con dâu cũng không tốt.

Ông chỉ ở gian phòng bên ngoài nhìn thấy An Bảo, mỗi lần gặp con bé ông đều cảm thấy ngày hôm đó tươi sáng hơn, đứa bé đó thật làm ông yêu thích.“Làm đi.” Trần Căn Sinh không hút thuốc lá, bình thường không có việc gì làm thì đan sọt rổ làm đồ gia dụng “Dù không có món gì ngon cũng phải làm đủ.”“Không biết tên Ninh lão đặt cho An Bảo có tốt không.” Miêu Vân Anh lại đang nghĩ đến tên của cháu gái mình “Ông nghĩ xem ngày An Bảo trăng tròn có nên làm riêng cho Ninh lão một bàn không?”“Nên như vậy.” Trần Căn Sinh gật đầu, “Tốt nhất là chuẩn bị thức ăn dễ tiêu hoá, thích hợp cho trẻ con.”Lão đoàn trưởng của ông cũng là một người bất hạnh, trong nhà nuôi ra một con sói mắt trắng khiến cả nhà phải chịu liên luỵ.

Cũng may lão đoàn trưởng kịp thời phản ứng, chủ động lui về ở ẩn.

Mặc dù hiện tại ẩn cư ở nông thôn, còn mang theo cháu trai nhưng mỗi ngày đều trôi qua an ổn.Sau khi hai vợ chồng già bàn bạc kỹ, qua mấy ngày Trần Căn Sinh ra ngoài lại mang về một tờ giấy giao cho Miêu Vân Anh.“Đây là tên mà Ninh lão đặt cho An Bảo, gọi là Trần Án Án.

Không phải bà hy vọng trong tên đứa nhỏ có chữ “An” sao, Ninh lão nói Án Án đồng âm với An Bảo, đúng lúc An Bảo sinh vào mùa thu, lấy thêm từ “Án”.

Hơn nữa, án vì ngọc thụ hoàng kim thụ, mang ý nghĩa giàu có, bình an và mạnh khỏe.”Trần Căn Sinh đi kháng chiến mấy năm có đi theo bộ đội học tập nên cũng biết mấy chữ.


Sau đó, lại tự học nên cũng coi như người có chút văn hoá.Nhưng Miêu Vân Anh nghe không hiểu, như lọt vào sương mù: “Tóm lại cái tên này rất tốt, vậy thì gọi Trần Án Án, ngày mai đưa thằng ba cầm tờ giấy này đi làm hộ khẩu cho An Bảo.

Phải giữ gìn thật tốt tờ giấy này, ngàn vạn lần đừng viết sai tên An Bảo.”Miêu Vân Anh xem mảnh giấy như bảo bối mà gấp lại, sau đó đi đến phòng An Bảo.Lúc này, An Bảo đang cố gắng nhìn xem ba người anh trai nhỏ đang chụm đầu nhìn cô.

Đây là ba người anh họ con của bác cả cô, lớn nhất là Trần Văn Quốc năm nay 10 tuổi, đứng thứ hai là Trần Văn Gia năm nay 8 tuổi, nhỏ nhất là Trần Văn Dân năm nay 4 tuổi.


Bọn họ gầy gầy, da cũng không trắng nhưng dáng vẻ đoan chính, trong đó khuôn mặt Trần Văn Quốc có chút anh tuấn.An Bảo đã được hai mươi ngày tuổi, có thể nhìn thấy những đồ vật ở gần, cuối cùng cô cũng biết mình đang ở những năm 70, hay nói đúng hơn là sinh vào mùa thu năm 1971.

Đây là thời điểm mười năm náo động trước thời bình, những năm này không chỉ thiếu lương thực mà còn có sự bất bình đẳng, khiến cô cảm thấy khủng hoảng.Chỉ là đến đâu hay đến đó vậy, rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cũng quan sát kỹ hoàn cảnh nơi này.Trần gia thật sự rất nghèo, nhà ở vẫn được làm bằng bùn đất, trên tường dán đầy giấy báo cũ, nhưng được dọn dẹp rất chỉnh tề và sạch sẽ.Cha mẹ và người lớn trong nhà rất thương cô, đặc biệt là bà nội, không những không phải là người trọng nam khinh nữ, ngược lại rất yêu thương cô cháu gái nhỏ này, mỗi lần đến ôm hôn cô đều cảm thấy không đủ.

Hơn nữa, cô biết bà nội là người có quyền quyết định trong nhà này, khiến cô có cảm giác như ôm một cái đùi to.Đại Nha, Nhị Nha nhà Trần Hữu Lương: Xác thực người này đúng là bà nội mình sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.