Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 33: Chương 33





“An Bảo thật giống rùa đen nhỏ.” Cậu nhóc Trần Văn Gia mới bảy tám tuổi đúng là xấu xa mà, cậu chỉ tay về phía An Bảo cười không ngừng.An Bảo trợn trắng mắt, cảm thấy người anh họ thứ hai này thật biết chơi lớn, lá gan cũng lớn lại dám khi dễ cô, đây là không sợ bà nội mắng hay sao?Quả nhiên, đúng lúc Miêu Vân Anh tiến vào liền nhìn thấy cảnh này, gương mặt tươi cười liền trầm xuống.

Chỉ là bà còn chưa kịp mở miệng răn dạy, thì Ninh Tu Ngạn đang đứng bên cạnh đã duỗi tay đẩy nhẹ Trần Văn Gia: “Không được khi dễ An Bảo.”Cậu vừa nói vừa giúp An Bảo lật người lại: “Cậu làm như vậy sẽ khiến An Bảo không vui.”Bà nội Miêu đã từng răn dạy, vậy mà Trần Văn Gia còn dám đẩy An Bảo.“Tên nhóc con nhà cháu, ai cho cháu khi dễ em gái hả?” Bàn tay Miêu Vân Anh duỗi đến trên người Trần Văn Gia.Cậu lắc thân mình rồi cười hắc hắc: “Đây không phải là cháu đang giúp đỡ An Bảo xoay người sao, chỉ cần vài lần như vậy thì An Bảo có thể lật người rồi, Nhị Đản nói em trai nó cũng tập luyện như vậy.”Cậu tự tìm lý do cho mình, không ngờ lại ăn thêm một cái đánh từ Miêu Vân Anh: “Mấy đứa bé trai có thể so sánh với An Bảo sao? An Bảo kiều nộn, cháu tay thô chân thô làm đau An Bảo xem ta xử cháu như thế nào?”Trần Văn Gia thở dài: “Bà nội a, bây giờ bà đúng là ngày càng không xem trọng mấy người cháu trai như cháu, chỉ đau An Bảo nha.”Thấy Miêu Vân Anh lộ ra biểu tình “cháu thật đúng là có mắt nhìn” Trần Văn Gia nhún nhún vai: “Như vậy cũng đúng, ai bảo em gái An Bảo người nhìn người thích đến vậy.”An Bảo bị chính anh họ mình chọc cười, miệng nhỏ tươi cười lộ ra hàng nướu trắng hồng, nhờ nụ cười của An Bảo mà khuôn mặt lãnh đạm của Ninh Tu Ngạn dần trở nên mềm mại.Miêu Vân Anh nhíu mày chụp lấy bả vai của Trần Văn Gia: “Tật xấu nhún vai này là học ở đâu?”Trần Văn Gia đáp: “Mấy thanh niên trí thức nói nhún vai như vậy mang phong cách khác biệt.”“Không chịu học những cái tốt từ bà nội, vậy mà lại đến chỗ mấy thanh niên trí thức học được không ít.

Đều là những người ăn lương khô không làm việc.” Miêu Vân Anh gần như không có thiện cảm với mấy người trong nhóm thanh niên trí thức, nên răn dạy cháu trai mình, miễn cho thằng nhóc học phải những thói hư tật xấu.An Bảo còn chưa gặp qua thanh niên trí thức, cô rất tò mò với những người thanh niên trí thức xuống nông thôn ở thời đại này.


Nhưng hình như bà nội cô không thích thanh niên trí thức, cũng không biết những thanh niên trí thức này là loại người như thế nào.

Đáng tiếc là cô còn quá nhỏ, hiện tại thời tiết rất lạnh nên cũng ít khi được ôm ra sân, nói gì đến việc đi ra ngoài.Tuy nhiên, hiện giờ cô có thể lật nghiêng người, kế tiếp là phải cố gắng ăn cơm và rèn luyện, cố gắng để có thể tự mình hoạt động sớm một chút, để đi ra nhìn xem thế giới rộng lớn bên ngoài.

Chỉ là hiện tại đừng suy nghĩ đến việc này vì đang là lúc thời tiết mùa đông khắc nghiệt.

Đồng thời, cô cũng sắp đón năm mới đầu tiên sau khi xuyên đến thời đại này.Thời đại này, những đứa nhỏ cũng không quá mong chờ đến năm mới.

Dù cuộc sống khổ cực nhưng thời điểm ăn Tết thì thức ăn cũng được cải thiện phần nào, nếu điều kiện trong nhà tốt hơn một chút thì có thể cắt vài cân thịt để làm bánh bao hay sủi cảo, nếu vỏ bánh được làm từ bột mì trắng thì càng ngon hơn.Mấy năm qua, cuộc sống của Trần gia không quá khó khăn, trong thôn cũng được xem như hộ gia đình trung đẳng.

Tuy nhiên, cũng phải mười mấy năm mới có một năm được ăn bột mì trắng.


Lương thực tinh được đại đội sản xuất phân xuống, còn có trứng gà gom góp được đều sẽ mang đi đổi lấy tiền hoặc đồ gia dụng, trong nhà chỉ ăn lương thực phụ để không bị đói là tốt rồi.Phải biết rằng, các chí phí ăn mặc trong gia đình khá tốn kém, nếu có thể tiết kiệm bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu.

Hơn nữa, mấy đứa nhỏ Trần Văn Phú đã đến tuổi đi học, ngoài việc nộp học phí và mua sách còn phải mua thêm tập và bút.

Nếu chỉ một đứa đi học thì tiêu tiền không nhiều lắm, nhưng những đứa nhỏ hơn cũng gần đến tuổi đến trường, vì thế cần phải chuẩn bị trước một khoản tiền.“Mẹ, thừa dịp tuyết chưa rơi, con định cùng anh hai đi vào núi một chuyến, nói không chừng vận khí tốt có thể bắt được thỏ hoang, như vậy sẽ có thêm thịt để ăn Tết.” Trần Hữu Phúc đề nghị với Miêu Vân Anh.“Bây giờ khoan hãy đi, chờ đến khi đại đội giết heo xem sao, năm nay nhà chúng ta công điểm nhiều nên có thể sẽ được chia hai cân thịt.” Hiện tại cháu gái nhỏ có sữa mạch nha để uống, Miêu Vân Anh vì lo lắng phúc khí của con bé bị hao tổn, nên không dám mạo hiểm.Trần Hữu Phúc cảm thấy hơi khó hiểu, chờ khi đi vào phòng Miêu Vân Anh mới nói cho anh nỗi lo lắng của mình.“Mẹ, vậy sau này con cũng không đi bắt cá nữa sao.” Trần Hữu Phúc vừa nghe liền sợ hãi, nếu chỉ vì miếng ăn mà làm hại đến con gái mình thì anh làm không được.“Mẹ, sao mẹ không nói sớm, nếu sớm biết như vậy con đã không đi bắt cá.


Mẹ nói xem có phải hiện tại đã ảnh hưởng không tốt đến thân thể An Bảo? Hèn gì mấy ngày nay con thấy con bé hơi gầy.”Miêu Vân Anh nhìn cháu gái nhỏ vừa trắng trẻo lại mũm mỉm, thật không đành lòng nghe mấy lời vô lý của con trai: “Con cũng đừng quá hoảng hốt, đây mới chỉ là suy đoán của mẹ thôi, An Bảo vẫn rất tốt, làm gì có chỗ nào không tốt.

Sắp đến tết rồi, con bớt nói mấy lời xui xẻo lại đi.

Chỉ là mẹ sợ ảnh hưởng đến phúc khí của An Bảo thôi.” Bà sợ thần tiên trách tội nhà bà tham lam, luôn muốn dính phúc khí của An Bảo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.