Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 27: Chương 27




Đứa bé bị lệch thai vị, chắc chắn không thể sinh thường được rồi, chỉ có thể sinh mổ thôi.

Mẹ Đổng rõ ràng là sợ tiêu tiền, bà ta nghe vậy thì vội kêu lên một tiếng “Vớ vẩn”.Bà ta nói cái gì mà bụng của người ta đang êm đẹp thế sao có thể lấy dao rạch một đường được, còn nói như vậy thì sau này con dâu bà ta sẽ không thể sinh con được nữa mất...Khi ba người bọn họ đến bệnh viện, mẹ Đổng còn đang đứng đó tranh cãi với bác sĩ luôn cơ mà! Ồn ào nhốn nháo nên kéo theo không ít người xung quanh đó đến vây xem, hóng chuyện.Tôn Văn Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nhìn mẹ Đổng, miệng lẩm bẩm: “Thiếu đạo đức như vậy, nhà bà bị chặt đứt hương khói là đáng lắm.”Người khác không nghe thấy Tôn Văn Tĩnh nói gì, nhưng Thẩm Phú Sơn đứng ngay bên cạnh cô nên cứ thế nghe thấy cả.Thẩm Phú Sơn nhướng mày, đưa tay lên sờ sờ cằm mình, giống như đã hiểu ra chuyện là thế nào.Đổng Binh đi tới nhận lỗi với bác sĩ, mở miệng là nói đồng ý sinh mổ, dặn dò bác sĩ dù có thế nào cũng phải giữ tính mạng của Tôn Văn Kiệt.Mẹ Đổng không muốn tiêu tiền, bà ta nhẩm tính trong đầu, cảm thấy lại cho con trai mình cưới một cô vợ mới thì tương đối tiết kiệm hơn.

Hai mẹ con bà ta nhao nhao lời qua tiếng lại không dứt, Tôn Văn Tĩnh nhìn không nổi nữa mới đứng dậy bảo họ:“Mẹ con mấy người đừng ồn ào nữa, tiền này tôi bỏ ra.


Bác sĩ, nhờ ngài phẫu thuật giúp chị tôi…”Bác sĩ cũng thấy khó xử vô cùng, thế là lúc này Thẩm Phú Sơn mới cà lơ phất phơ đứng dậy, lên sàn diễn.Các y bác sĩ trong bệnh viện hiếm có mấy ai là không biết mặt anh.

Lúc này, bác sĩ cũng không nói gì nữa, lập tức sắp xếp để tiến hành phẫu thuật luôn cho chị cô.

Bà Đổng thấy Thẩm Phú Sơn thì cũng ngoan ngoãn đứng qua một bên, chẳng dám hó hé một lời.Đổng Binh coi như cũng là đàn ông tốt, chỉ là bà Đổng quá cường thế.

Bà ta khắp nơi chèn ép con trai con dâu mình, cũng không hiểu nổi trong đầu bà ta nghĩ gì nữa.Bảy, tám người chầu chực ở ngoài cửa phòng giải phẫu, qua hơn một tiếng đồng hồ, cửa phòng mới mở ra.


Hộ sĩ ôm một đứa bé đi ra, gọi tên người nhà rồi thông báo cho bọn họ biết, là bé gái.Sắc mặt bà Đổng tức khắc trở nên khó coi, cũng chẳng thèm đến nhìn cháu gái mình một cái, chỉ đeo vẻ mặt khó chịu ngồi trên băng ghế ở hành lang.Đổng Binh nhìn con rồi vội vàng hỏi thăm tình hình của vợ mình.

Biết mẹ em bé cũng không sao thì cơ mặt cứng ngắc vì lo lắng của anh cũng thả lỏng được phần nào.Tôn Văn Tĩnh nhận lấy đứa bé, Thẩm Phú Sơn cũng thò mặt lại gần nhìn.“Thật xấu.” Anh nói.Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái: “Không biết nói chuyện thì câm miệng đi.

Con nít đứa nào mới sinh lại chẳng thế này?”Thẩm Phú Sơn đã thấy qua trẻ còn mới sinh bao giờ đâu, anh bĩu môi: “Em dữ với tôi làm gì, ai biết đâu mà...”Tôn Văn Tĩnh nhìn đứa bé rồi lại ngẩng đầu nhìn anh: “Anh qua một bên đợi đi, đừng thêm phiền nữa.”Thẩm Phú Sơn cảm thấy cô đúng là qua cầu rút ván, đành phải đút tay vô túi quần đi qua một bên đứng.Những người khác đến gần nhìn đứa bé đều là thân thích nhà họ Đổng cả, còn nhà họ Tôn bên này chỉ có một mình Tôn Văn Tĩnh thôi, Tôn Hồng Phúc và Triệu Thục Vinh thì đến cái bóng cũng chả thấy đâu.Phải một hồi lâu sau, Tôn Văn Kiệt đang hôn mê mới được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật.Sau khi chị gái cô được chuyển qua phòng bệnh, Tôn Văn Tĩnh một bước cũng không rời.

Cô sợ mình chân trước vừa đi, chân sau bà Đổng đã ngay lập tức đưa chị cô về nhà ở cữ rồi.Bác sĩ có nói, phải nằm viện quan sát mấy ngày mới có thể về nhà được, nhưng Tôn Văn Tĩnh thừa biết tính tình của bà già họ Đổng kia, cho nên cô phải ở lại để phòng hờ cho chắc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.