"Tiểu Lê, tôi mới mua được một ít bánh quẩy giòn và bánh kem trái cây ở trên huyện thành nè, dạo này cô dưỡng chân không có chuyện gì làm, lấy cái này làm đồ ăn vặt giết thời gian là hết ý. Tôi còn định mua thịt nữa cơ, tiếc là đi muộn chỉ mua được một cái móng giò thôi, cô mau bảo chị dâu mang ra giếng giữ mát đi." Lưu Ngọc Hân đặt một đống đồ lên giường tre rồi ngồi xuống cạnh Lý Thanh Lê.
Bánh quẩy giòn 4-5 mao một cái, bánh kem trái cây 4 mao một miếng, Lưu Ngọc Hân mua hẳn một túi lớn, còn cả móng giò nữa, nhìn là biết tốn không không ít tiền.
Đồ ăn vặt và móng giò đều là món Lý Thanh Lê thích ăn, sau khi thầm nghĩ mình còn cứu Lưu Ngọc Hân một mạng, cô mới yên tâm nhận lấy.
"Cô giáo Lưu tốn kém quá." Lý Thanh Lê nhấp môi cười.
Lưu Ngọc Hân xua xua tay, "Tôi đã không còn là giáo viên của đại đội nữa rồi, vả lại chúng ta cũng là bạn bè mà, cứ gọi tôi là Ngọc Hân đi. Tôi đến là muốn báo với cô một tiếng, trưa mai tôi phải rời khỏi đại đội rồi."
Lý Thanh Lê ngồi thẳng dậy, tuy ánh trăng không quá sáng nhưng xuyên qua mắt kính, cô vẫn nhìn ra Lưu Ngọc Hân có một chút quyến luyến không nỡ.
Lý Thanh Lê cũng biết, các thanh niên trí thức sớm muộn gì cũng trở về thành phố, vậy nên cô cũng không quá khổ sở, còn mỉm cười cổ vũ:
"Ngọc Hân, tương lai của cô nhất định rất rộng mở, tôi tin tưởng cô!"
"Cảm ơn!" Lưu Ngọc Hân trịnh trọng gật đầu, ước mơ được vào Đại học Công Nông Binh trở thành hiện thực, tâm tình Lưu Ngọc Hân vẫn luôn kích động không thôi.
Tuy hai cái cô gái xuất thân không giống nhau, tính cách khác nhau, thậm chí thời gian quen biết cũng không dài, nhưng ngay lúc này tình bạn giữa hai người không cần phải nhiều lời.
Lý Nhị Nha thấy Lưu Ngọc Hân tới, yên lặng đến gần chỗ hai người rồi ngồi xuống, nó không mở miệng mà chỉ lẳng lặng lắng nghe, dù vậy vẫn cảm thấy an tâm đến lạ.
Trò chuyện thêm một lúc, thấy thời gian không còn sớm, Lưu Ngọc Hân trước khi rời còn ném một quả bom.
"Tiểu Lê, lúc trước cô nói ủng hộ Chính Bình học cao trung là vì muốn mình có thể thuận lợi vào xưởng, nhưng càng tiếp xúc tôi càng hiểu cô không phải loại người như vậy. Giúp cô vào xưởng thì tôi cũng có cách, nhưng tôi hy vọng cô có thể tiếp tục ủng hộ Chính Bình đi học, thậm chí nếu em ấy có cơ hội vào đại học, tôi cũng mong cô giúp em ấy, cô đồng ý với tôi được không?" Lưu Ngọc Hân nghiêm túc nhìn Lý Thanh không chớp mắt.
Miệng Lý Thanh Lê phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, cô đáp lại, "Tôi đã nói ủng hộ Nhị Nha học cao trung thì tất nhiên sẽ làm được."
Đến khi não hoạt động trở lại cô mới hỏi một câu: "Vào xưởng? Cô là thanh niên trí thức, nếu có cách sao lúc trước không vào xưởng mà làm việc?"
Lưu Ngọc Hân lộ vẻ xấu hổ.
Từ khi Lưu Ngọc Hân nhắc tới chuyện vào xưởng, Lý gia, Cam gia, Hứa gia đều đồng loạt im lặng, sôi nổi dỏng tai nghe hai người trao đổi, bà Điêu nghe con gái hỏi vậy liền vội hoà giải.
"Con bé ngốc này, Ngọc Hân thích dạy học, thích làm giáo viên, ai có chí nấy hiểu chưa?"
Lưu Ngọc Hân nâng gọng kính phụ họa:
"Thím nói rất đúng, cháu rất thích trẻ con, trẻ con chính là sinh vật đáng yêu nhất, sạch sẽ nhất, thuần túy nhất trên đời, được dạy các em ấy là vinh hạnh của cháu. Chờ sau này tốt nghiệp đại học rồi, cháu vẫn muốn làm giáo viên!"
Lý Thanh Lê cảm thán: "Ai có thể ngờ, 19 năm cuộc đời tôi ghét nhất là thầy cô giáo, từ tiểu học đến cao trung không ít lần bị dạy dỗ, thế mà hiện tại tôi lại làm bạn với một giáo viên?"
Lưu Ngọc Hân cũng không khỏi bật cười:
"Đúng là không thể ngờ được, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tiếp xúc với kiểu học sinh cá tính như cô, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi, thế mà giờ chúng ta lại trở thành bạn bè rồi đấy."
Lý Thanh Lê kết luận: "Xem ra, thứ ngăn cản chúng ta không phải là tính cách mà chính là trường học..."
"Phì..." Lưu Ngọc Hân bị chọc che miệng lại cười ngả nghiêng.
Bà Điêu ở bên cạnh thì vội muốn chết, "Ngọc Hân, vậy việc vào xưởng cháu nói có chắc không?"
Lưu Ngọc Hân vất vả lắm mới dừng được cười, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng cười với Lý Thanh Lê, nói:
"Nếu là trước kia thì cháu không có cách nào đâu, chỉ là hôm trước lên huyện thành kiểm tra sức khoẻ cháu lại tình gặp được bạn học của anh trai cháu, anh ấy đang làm việc ở một nhà máy dệt trực thuộc xưởng Dệt may thành phố, đầu năm sau sẽ trở về thành, cháu có hỏi qua, anh ấy nói trước khi rời đi có thể đề cử Tiểu Lê vào nhà xưởng làm việc, chỉ cần cô ấy vượt qua phỏng vấn là được, chắc cũng nắm được tám chín phần mười rồi ạ."
Người nhà họ Lý mở to hai mắt, là xưởng Dệt may đấy, người ta chen nhau vỡ đầu cũng không vào được, người trong đại đội đời đời làm ruộng, nếu nhà ai có người được ăn thương phẩm lương thì quả thật không khác gì phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, sao nghe cô giáo Lưu nói lại cảm thấy không chân thực vậy nhỉ?
Ngay cả Lý Thành Dương cũng phải nhìn qua.
Bà Điêu lặng lẽ siết chặt tay, "Dễ dàng vậy sao? Sao bảo phải là công nhân viên chức, người thân của cán bộ hoặc là tốn một số tiền lớn mới vào được cơ mà? Cháu nhìn mà xem, bao nhiêu thanh niên trí thức nhưng có ai được nhận đâu."
Lưu Ngọc Hân kiên nhẫn giải thích:
"Thím, Tiểu Lê là em gái quân nhân xuất ngũ mà! Hơn nữa người bạn này của anh trai cháu cũng có chút quyền lực, anh ấy đã từng cứu lãnh đạo, tóm lại anh ấy nói có thể!"
Nhận được đáp án khẳng định, lúc này mọi người giống như nước rơi vào chảo dầu, hoàn toàn nổ tung, bọn họ cũng mặc kệ là nhà máy phân hóa học, xưởng mộc, xưởng in ấn, xưởng đường mạch nha hay là xưởng dệt may... Chỉ cần vào được xưởng, chỉ cần được ăn thương phẩm lương thì cái nào cũng tốt cả! Đó đều là công việc mà người khác cầu cũng không được đấy!
Mà Lý Thanh Lê ham ăn biếng làm, tính tình không tốt, thanh danh cực xấu lại cứ thế mà lật người vào xưởng làm công nhân ư?
Nhà Cam lão nhị, Cam lão tam, Hứa gia đều nhìn Lý Thanh Lê bằng ánh mắt khác, rốt cuộc là gặp cái vận may gì vậy chứ? Thanh niên trí thức còn không thể nào vào được nhà xưởng, Lý Thanh Lê lại chỉ vì giúp cô giáo Lưu một hồi, thế là đổi đời thành công nhân luôn? Thế này thì ai mà tưởng tượng nổi?
Người cảm thấy khó tin nhất có lẽ là Lý Thanh Lê, mấy ngày trước cô còn đang suy nghĩ anh năm đã trở lại, cô phải học tự lực cánh sinh thôi, đau đầu một cái là không biết nên bắt đầu từ đâu, bảo cô làm công kiếm chút tiền ấy chỉ sợ còn chưa đủ để cô mua quà vặt, thế mà hôm nay Lưu Ngọc Hân lại nói sẽ sắp xếp cho cô vào xưởng?
Buồn ngủ gặp chiếu manh là đây nè!
Mà cô cũng chưa hề làm gì, vốn là không ưa nhìn cái loại cặn bã như Vương Húc Đông và Lương Lỗi, muốn ra tay trừ tra diệt súc, cũng là thấy Lưu Ngọc Hân thuận mắt, không muốn thấy một cô gái còn trẻ như vậy đã nhảy hồ tự sát cho nên mới ra tay giúp một phen, căn bản không nghĩ tới việc sẽ được báo đáp, ai ngờ vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, bánh thịt từ trên trời rơi xuống trúng đầu mình luôn?
Sau khi Lưu Ngọc Hân rời đi, bà Điêu đắc ý không chịu được, ôm Lý Thanh Lê cười toe toét.
"Ui da con của mẹ sao lại giỏi thế không biết. Con xem trên con có năm anh trai, cuối cùng con mới là người có tiền đồ nhất, nháy mắt một cái liền vào xưởng dệt may làm công nhân rồi. Lý gia chúng ta thế mà được ăn thương phẩm lương đấy! Để mẹ xem bác gái con làm sao khoe khoang được nữa. Thư Đào mới gả cho công nhân thôi đã vểnh đuôi lên tận trời rồi, còn Tiểu Lục nhà ta là công nhân đấy nhá!"
Ông Lý cũng vui vẻ ra mặt, tay đập đập đầu gối, "Quả nhiên là con của Lý Khánh Sơn, chỉ được cái đẹp gái giỏi giang! Há há há há..."
"Tiểu Lục, về sau phát đạt cũng đừng quên các anh chị nha!"
"Sau này phải học theo cô nhỏ các con, biết chưa?"
"Nói thế nào cũng là chúng ta nhìn Tiểu Lục lớn lên, con bé này từ nhỏ đã thông minh rồi!"
Anh em Lý gia, Cam gia, Hứa gia đều khen ngợi thả cửa.
Lý Thanh Lê vẫn là lần đầu tiên được nhiều người vây quanh nói lời hay ý đẹp như vậy, đặc biệt là Cam nhị tẩu còn khen cô thông minh nữa chứ, nghe thôi cũng thấy mát lòng mát dạ rồi.
Haizzz, đúng là thời tới cản không kịp!
Bởi vì có đề tài mới, bà Điêu cùng ông Lý lần nữa lên tinh thần, càng nói càng hăng say.
Lý Thanh Lê nghe đến khi mí mắt đánh nhau, không chịu nổi nữa mới về phòng ngủ trước.
Cô vốn hơi béo, mùa hè sợ nóng nhất, đang nửa tỉnh mê thì hoảng hốt nghe thấy vài tiếng động nhỏ, lúc nghiêng người, tiếng khóc nức nở lập tức im bặt.
Lý Thanh Lê chống tay ngồi dậy, bực bội hỏi Lý Nhị Nha đang nằm phía bên kia giường: "Vì sao khóc?"
Lý Nhị Nha còn định giả vờ ngủ, nghe cô nói thì bị doạ sợ hức một tiếng, lần này nó muốn vờ cũng không được, chỉ có thể cuộn tròn cơ thể, nói lí nhí:
"Cháu không... hức... khóc..."
Lý Thanh Lê đang buồn ngủ, cô kéo kéo mí mắt:
"Cô đếm tới ba, không nói thì đêm nay đừng ai mong được ngủ, một... hai..."
"Cháu nói!" Lý Nhị Nha vội bò dậy, ôm lấy đầu gối cúi thấp đầu:
"Cháu muốn... hức... đưa một phần... hức... quà cho cô giáo Lưu... hức... Nhưng mà mẹ cháu nói không có tiền... hức... cháu không nhịn được... hức..."
Lý Thanh Lê còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm, nghe xong lập tức nằm xuống, "Mẹ cháu không cho thì ngày mai tìm cha cháu..."
Lời còn chưa dứt lời người đã ngủ mất, chỉ còn lại một mình Lý Nhị trằn trọc khó ngủ, trợn mắt đến hừng đông.
Sáng hôm sau, Lý Thanh Lê nghe trong sân có tiếng Lý lão nhị liền kêu to:
"Anh hai! Em có việc muốn tìm anh!"
Lý lão nhị mới vừa lấy nước giếng rửa mặt, tóc còn đang ướt sũng nước, anh cũng không để bụng, cứ vậy tùy tiện ngồi xuống ghế, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Là Nhị Nha có việc tìm anh."
Lý Nhị Nha co quắp đứng bên cạnh, lúc này đầu cúi càng thấp, hai tay quả thực không biết nên để chỗ nào.
Lý Thanh Lê thì không có nhiều kiên nhẫn như vậy, "Chuyện của mình thì tự mình xử lý. Đây là cha ruột của cháu, mở miệng nói chuyện khó khăn lắm à? Cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ cha cháu lại đánh cháu hay sao?"
Lý lão nhị đúng là chưa từng đánh Nhị Nha, chỉ là anh cảm thấy giữa hai cha con không thân thiết lắm nên không biết nên ở chung thế nào, cũng do gần đây Lý Thanh Lê nói muốn xem biểu hiện của vợ chồng anh nên lúc nói chuyện vẫn coi như có kiên nhẫn:
"Nhị Nha, con có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với cha."
Lý Nhị Nha lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Thanh Lê, nắm chặt tay cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhắm mắt lại nói:
"Cha, hôm nay cô giáo Lưu sẽ đi, con muốn xin 3 mao mua một cái bút bi tặng cô ấy."
Một cái bút máy bình thường giá chưa đến 2 đồng, bút bi 3 mao đã là giá vừa phải.
Lý lão nhị nhìn Lý Thanh Lê một cái, lại nhìn sang Lý Nhị Nha, "Xin tiền thì tìm mẹ con, trên người cha cũng không có tiền."
Lý Nhị Nha lại một lần nhìn về phía Lý Thanh Lê, thấy cô nhỏ hoàn toàn không có ý định nhúng tay, mũi tên đã bắn ra khó có thể thu lại, nó chỉ có thể tự cổ vũ bản thân, nói:
"Mẹ nói tiêu hết tiền để mua vải may quần áo cho con rồi, trên người mẹ cũng chẳng còn một xu!"
Nghe đến đây Lý Thanh Lê liền cười:
"Anh hai, không ngờ anh và chị dâu lại khó khăn thế, có cần em cho vay một ít dùng tạm không?"
Lý lão nhị bị đả kích một trận, nhưng anh cũng không phải là người không biết tốt xấu, em gái gọi anh vào nói chuyện riêng đã là cho anh mặt mũi rồi, nếu nói trên bàn cơm thì quả thật không biết giấu mặt mũi vào đâu. Chính anh cũng thường xuyên uống rượu, trong nhà chẳng lẽ lại không có nổi 3 mao?
Lý Lão Nhị cũng không nhiều lời vô nghĩa, xoay người sải bước đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau phía tây liền truyền đến tiếng Lý lão nhị cùng Lý nhị tẩu tranh chấp, khí thế của Lý Nhị Nha lập tức héo rũ, cả người cứ thấp thỏm sợ hãi.
"Cháu sợ cái gì? Cha mẹ đã sinh ra cháu thì phải có nghĩa vụ nuôi cháu, không cần cho cháu tiền nhưng ít nhất cũng phải xem cháu là con, ai lại coi con mình như chó mèo hoang bao giờ? Chờ họ già rồi chó mèo hoang thèm dưỡng già hai người họ à?" Lý Thanh Lê nói rất không khách khí.
Lý Nhị Nha cúi đầu càng thấp.
Lý Thanh Lê rất không vừa ý, lạnh lùng quát:
"Ưỡn ngực lên cho cô, cô thà để cháu trở thành một kẻ không nói đạo lý, kiêu ngạo ương ngạnh, khiến người người chán ghét còn hơn để cháu cả đời uất ức hèn nhát như vậy! Khóc cái gì? Là người khác có lỗi với cháu cơ mà! Đứng thẳng lên!"
"Học tập được hạng nhất, việc nhà đều biết làm, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận, ưu điểm cả đống, so với cô không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cô còn không tự ti, cháu tự ti làm gì? Cha mẹ cháu không quý trọng cháu là do hai người họ có mắt không tròng! Không giống cô, cô biết sau này cháu sẽ thành công!"
"Cứ chờ xem, nếu họ đối xử với cháu không tốt, về sau thể nào cũng sẽ hối hận!" Lý Thanh Lê nhếch môi cười lạnh.
Lý Nhị Nha cũng quên khóc, cách hai hàng nước mắt mông lung nhìn Lý Thanh Lê, cả người như dại ra.
Trong 14 năm cuộc đời, chưa có ai nói với nó như vậy, cô giáo Lưu khen nó học tốt, nhưng cũng chưa từng nói thẳng ra là nó ưu tú!
Điều cô nhỏ nói cũng là điều nó chưa bao giờ dám nghĩ, nó không sai, người sai là cha mẹ.
Cô nhỏ còn tin tưởng về sau nó nhất định sẽ có tiền đồ.
Nghe xong những lời này, Lý Nhị Nha không cảm thấy chấn động, ngược lại có cảm giác như có một nguồn sức mạnh lan ra khắp cơ thể, làm nó cảm nhận được ấm áp.
Lý Nhị Nha còn nhỏ, vẫn chưa thể tiêu hoá hoàn toàn ý nghĩa của những câu nói này, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nó cảm nhận được sự khẳng định của cô nhỏ đối với mình, thật sự quá cảm động.
Tâm hồn trẻ nhỏ chính là một mầm cây, nếu không tưới dinh dưỡng, làm sao có thể khỏe mạnh trưởng thành?
Lúc Lý lão nhị quay lại trong tay cầm 3 mao tiền, anh để lên bàn rồi nói với Lý Nhị Nha:
"Con đi mua quà cho cô giáo Lưu đi, cha đi ăn cơm rồi còn đi làm."
Lý Thanh Lê hất hất cằm:
"Trong ngăn kéo có 1 đồng, cháu đến Cung Tiêu Xã mua một cái bút máy, cứ nói là cô và cháu cùng mua tặng cô giáo Lưu."
Lý Nhị Nha ngây ngốc: "Dạ?"
Lý Thanh Lê cười nói: "Ngọc Hân cũng là bạn của cô, còn giúp cô vào xưởng nữa, tặng quà cho cô ấy là điều nên làm."
Khoé môi Lý Nhị Nha hơi cong lên, trên mặt cuối cùng cũng có chút ý cười, nó gật đầu thật mạnh sau đó lao nhanh ra sân, phải mau chóng trở về trước khi cô giáo đi.
Mới sáng đã có chuyện ầm ĩ, như thể báo trước hôm nay là một ngày không bình yên.
Qua bữa sáng, anh em Lý lão đại bắt đầu đi làm việc, người nhàn rỗi nhất nhà thế mà lại là Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương.
Bởi vì bà mối tới nhà khiến tâm tình Lý Thanh Lê không vui, tâm tình không vui cô mới lên núi rồi bị thương, cho nên những người sau này đến làm mai đều bị bà Điêu cự tuyệt, Lý gia cũng nhờ vậy mới được thanh tịnh một thời gian.
Lý Thanh Lê không cần hỏi cũng biết anh năm Lý Thành Dương đang bận viết tài liệu, dù gì cũng là nam chính, không thể nào cứ nhàn nhã ở nhà hoặc làm nông dân trồng trọt mãi được, anh sẽ từ một chủ nhiệm trị an nho nhỏ từng bước từng bước leo lên trên.
Ở niên đại nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, anh lại có thể sống không lo ăn mặc, chờ sau này thời cơ đến, anh sẽ càng như diều gặp gió bay lên, cuộc sống dễ chịu hết biết.
Lý Thanh Lê nhàm chán đành mang quyển sách dạy gieo trồng nuôi dưỡng ra đọc, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm ba cô gái, đi đằng trước là hai chị em Hứa gia - Hứa Đại Mai và Hứa Nhị Mai, người đi sau cùng là Cam Cốc Lan.
Lý Thanh Lê vừa nhìn thấy bọn họ là là mí mắt nhảy giật giật, nếu muốn nói anh năm Lý Thành Dương trở về dở ở chỗ nào thì chính là việc trước mắt này đây.
Ngoài việc thường xuyên chèn ép em gái là cô, với thân phận nam chính, số lượng các cô gái thích anh cực kì cực kì nhiều, thường thường sẽ một vài cô gái tới tận nhà hỏi thăm, mà với tư cách là em gái duy nhất của anh, ai đến nhà cũng lấy danh nghĩa là đến chơi với cô cả.
Vấn đề là cô đâu có thân thiết với mấy người này, mục đích chính cũng chẳng phải đến chơi với cô, chẳng lẽ thời gian của cô thì không đáng giá chắc?
Hôm nay một lần tới hẳn ba người, Lý Thanh Lê tức khắc cảm thấy thật mệt mỏi, vừa nói chuyện với mấy người Hứa Đại Mai được hai câu liền lấy cớ váng đầu về phòng ngủ, cũng mặc kệ ba người bọn họ có xấu hổ hay không.
Chờ lần nữa tỉnh lại đã là giữa trưa, tuy Lý Thanh Lê cũng không rõ mình làm thế nào một ngày ngủ được 24 giờ nhưng sự thật chính là như vậy đấy.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lý Đại Bảo bất ngờ không thấy xuất hiện, Lý đại tẩu dọn cơm đưa vào phòng, kết quả chưa nói được hai câu đã bị tiễn ra ngoài.
"Không ăn không ăn không ăn! Đừng tới làm phiền con nữa!" Giọng Lý Đại Bảo táo bạo dị thường.
Lý Thanh Lê và một ngụm cơm vào trong miệng, "Sao câu này nghe cứ quen quen?"
Bị hại Lý Đại Nha đáp cực nhanh:
"Hôm cô nhỏ mắng Vương Húc Đông cũng nói "Không ăn không ăn không ăn, Lý Đại Nha cháu đừng tới làm phiền cô nữa!", một chữ cũng không thiếu, nghe quen là phải rồi."
Không đợi Lý Thanh Lê hiểu ra, Lý Đại Nha đã chạy ù ra ngoài
Lý Thanh Lê: "Đứa nhỏ này, lúc học bài sao không thấy nó nhớ kĩ như thế?"
Lý đại tẩu bưng cơm trở lại nhà chính, ngồi xuống mà mặt ủ mày ê, "Đại Bảo cũng không biết bị làm sao nữa, sáng nay vẫn còn thấy nó vui vẻ vì tóc mọc dài ra, sao đến trưa lại giở chứng thế này nhỉ?"
Bà Điêu lấy luôn bát cơm rồi đặt trước mặt Lý Thanh Lê, tùy ý đáp lời:
"Không ăn thì thôi, đàn ông con trai đói một bữa cũng không chết được, chắc là nó lại ngứa da rồi, đánh mấy bận là lại nghe lời ngay!"
Lý Thanh Lê cười ngọt ngào với bà Điêu.
Xì, đã bảo mình mới là bảo bối cục cưng của Lý gia rồi mà! Lý Đại Bảo, Lý Nhị Bảo gì đó dẹp hết sang một bên!
Tuy là nói thế nhưng cơm nước xong Lý Thanh Lê vẫn tìm tới Lý Thành Dương, hỏi buổi sáng ở nhà có xảy ra chuyện gì không? Sau khi biết được một tin tức không được tính là quan trọng, cô bỗng vui vẻ bật cười.
Buổi chiều những người khác đều ra ngoài làm việc, Lý Thanh Lê chống gậy dựa vào tường đi đến căn phòng ở phía nam.
Phòng này là phòng Lý Thành Dương, sau khi anh đi bộ đội thì khóa lại, chỉ có khi nào anh trở về nhà mới có thể mở ra, Lý Đại Bảo cùng Lý Nhị Bảo dạo này đều đang tranh nhau được sang phòng chú năm ngủ ké.
Lý Thành Dương là người duy nhất trong năm anh em Lý gia chưa lập gia đình, mấy năm nay cũng không ở nhà được mấy ngày, đồ trong phòng cũng ít cho nên nhìn có vẻ khá rộng rãi sạch sẽ.
Cảm nhận đầu tiên của Lý Thanh Lê khi bước vào phòng chính là: Làm nam chính thật không dễ dàng chút nào, đến chăn cũng phải xếp thành khối vuông đấy nhá!
Lý Đại Bảo vốn đang nằm ở trên giường, mặt hướng cửa ngây người, thấy có người tới lập tức quay người vào trong, chỉ để lại cho đối phương cái gáy.
Lý Thanh Lê đánh giá một hồi, bình tĩnh nói: "Tóc dài ra không ít nhỉ, ông nội cháu ra ngoài làm việc rồi, hôm nay để cô cạo tóc."
"Cô nhỏ, hôm nay tâm trạng cháu đang cực kì tệ, mong cô đừng có trêu chọc cháu, bằng không cháu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Thiếu niên tỏ vẻ cứng rắn.
Lý Thanh Lê ngồi xuống mép giường mắt nhìn chằm chằm vào gáy Lý Đại Bảo, "Nhị Mai sắp kết hôn rồi, chú rể lại không phải cháu, chắc là vì vậy nên mới không vui ha?"
Lý Đại Bảo phẫn nộ quay ngoắt đầu lại, mắt cũng ửng hồng:
"Sao cô lại nhắc đến chuyện này? Ai bảo cô nói ra? Thấy cháu khó chịu cô vui lắm chứ gì? Cô vừa lòng chưa? Cháu không vui cô mới thấy hài lòng đúng không?"
Cùng là người được nuông chiều nhất nhà, lại là thanh niên mới 16 tuổi, Lý Đại Bảo mà tốt tính mới là lạ.
Lý Thanh Lê giả vờ lau nước miếng trên mặt, sau đó đột nhiên há miệng, dùng giọng to hơn gấp hai gấp ba lần:
"Miệng mọc trên người cô, cô thích thì nói! Không muốn nghe à? Không muốn nghe cũng phải chịu cho cô!"
Lý Đại Bảo bị âm thanh này chấn động váng đầu, tức đến mức hồ đồ giơ nắm đấm lên, dáng vẻ như muốn động thủ, vóc người nó cao hơn Lý Thanh Lê, lại còn là thanh niên choai choai, nhìn qua cũng khá doạ người.
Lý Thanh Lê không thèm chớp mắt, thuận tay từ phía sau móc ra một cái chày gỗ, Lý Đại Bảo còn chưa kịp động thủ, cô đã không chút lưu tình múa may cái chày.
"Thằng ranh này! Cha mẹ mày còn chưa bao giờ đánh mắng cô, mày dám à? Hôm nay cô không đánh mày khóc cha kêu mẹ thì cô đây không phải người! Cho mày hung dữ này! Cho mày đánh này! Cô phải cho mày biết thế nào là kính... già... yêu... trẻ! Thế nào là ép... dạ... cầu... toàn! Thế nào nhẫn... nhục... sống... tạm... bợ! Thế nào là đòn... hiểm... của... cô!"
Lý Đại Bảo co người thành một cục, tay ôm đầu dưa, nhăn nhó khóc lóc như chó mặt xệ:
"Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, nếu lúc trước cháu không bỏ bữa cơm kia, mẹ cháu sẽ không đi gọi cháu về, mẹ không đi gọi, cô nhỏ sẽ không theo dõi cháu, cô không theo dõi, cháu sẽ không gặp phải những chuyện này..."