[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được

Chương 7: Chương 7



Ngay lúc tôi quay về thôn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Nữu Nữu đi phương Nam, thì Lý Đại Minh lại tìm đến cửa.

 

Thấy tôi, trên mặt anh ta lướt qua một tia xấu hổ.

 

“Hồng Anh, nghe nói em đậu đại học rồi à? Chúc mừng em.”

 

Tôi gật đầu, giọng nhạt nhẽo: “Có việc gì không?”

 

Lý Đại Minh ngập ngừng một lát, cố nén xấu hổ, nói nhỏ:

 

“Hồng Anh, em đi học đại học rồi, vậy... công việc ở trạm lương thực chắc không cần nữa phải không?”

 

“Hay là, em nhường công việc ở trạm lương thực lại cho anh đi?”

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Dựa vào cái gì?”

 

Lý Đại Minh cuống lên: “Dựa vào việc anh là ba của Nữu Nữu! Anh sống tốt, chẳng phải Nữu Nữu cũng được hưởng theo sao?”

 

Nếu anh ta không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, tôi lập tức nổi giận, vớ lấy cây củi bên tường, giáng cho anh ta một trận.

 

“Anh còn mặt mũi nói sống tốt để Nữu Nữu hưởng theo?”

 

“Năm đó khi anh bảo tôi nhường công việc trạm lương thực cho anh, anh đã nói sao?”

 

“Anh nói cả đời sẽ không để tôi và Nữu Nữu phải chịu đói!”

 

“Vậy mà anh quay đầu liền dan díu với cô thanh niên trí thức trẻ đẹp, anh cầm phiếu lương thực của mẹ con tôi đi lấy lòng người ta, anh có từng nghĩ đến mẹ con tôi ở nhà đang đói lả?”

 

“Nói thật cho anh biết, công việc ở trạm lương thực, tôi đã bán rồi!”

 

Lý Đại Minh bị tôi đánh đến ôm đầu bỏ chạy, nghe thấy tôi nói đã bán công việc ở trạm lương thực, anh ta sững người tại chỗ.

 

“Bán rồi? Bán cho ai? Được bao nhiêu tiền?”

 

Tôi nhìn anh ta đầy cảnh giác: “Anh định làm gì?”

 

Lý Đại Minh dày mặt quỳ phịch xuống.

 

“Hồng Anh, thùng gạo trong nhà cạn đáy rồi, phiếu lương thực cũng hết sạch, ba mẹ anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”

 

“Anh biết em có tiền, em cho anh mượn năm mươi đồng, với hai mươi cân phiếu lương thực được không?”

 

17

 

Bốn bề tối đen như mực, nhìn ánh mắt của Lý Đại Minh như sói đói, tôi thầm rùng mình, giả vờ do dự nói:

 

“Tiền và phiếu lương thực tôi đều khóa trong tủ ở văn phòng, anh để tôi suy nghĩ đã, mai tôi cho anh câu trả lời.”

 

Lý Đại Minh miễn cưỡng bỏ đi.

 

Anh ta vừa rời đi, tôi lập tức tìm đến hai thanh niên trí thức cùng đậu đại học với tôi.

 

Nghe nói chồng cũ lại tới quấy rầy tôi, hai nam thanh niên trí thức đồng ý sáng mai đi cùng tôi đến trạm lương thực.

 

Sợ đêm dài lắm mộng, hôm sau trời vừa sáng, tôi liền cõng Nữu Nữu, dưới sự hộ tống của hai thanh niên trí thức, đi đến trạm lương thực.

 

Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, tôi lập tức đưa Nữu Nữu lên tàu đến phương Nam.

 

Những chuyện sau này, tôi đều biết được qua thư của nam thanh niên trí thức gửi cho tôi.

 

Sau khi tôi đi không lâu, Lý Đại Minh ăn mặc tươm tất đến nhà tôi.

 

Phát hiện nhà trống không, tôi đã đưa Nữu Nữu rời khỏi, anh ta liền trèo tường vào, đập phá căn nhà cũ của tôi tan tành.

 

May mà tôi đã có kế hoạch rời đi từ sớm, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã bán hết những thứ có thể bán trong căn nhà cũ.

 

Những thứ còn lại chẳng đáng bao nhiêu, cũng không mang theo được, bị đập cũng chẳng tiếc.

 

Lý Đại Minh không cam lòng, lại chạy đến trạm lương thực làm ầm ĩ, nói tôi là vợ anh ta, bây giờ tôi đậu đại học rồi, công việc đó nên để anh ta tiếp quản.

 

Lãnh đạo trạm lương thực lập tức báo công an, Lý Đại Minh lại một lần nữa bị bắt vào đồn.

 

Đợi đến khi anh ta được thả ra, nhà cũng chẳng còn ai.

 

Thì ra, để được thi đại học, Bạch Hoa đã liều mình đ.â.m bụng đến sảy thai, mẹ Lý thì nóng lòng bế cháu, đi khắp nơi tìm “bí phương sinh con” bắt Bạch Hoa uống.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bạch Hoa không chịu uống, mẹ Lý liền bảo ba Lý giữ chặt cô ta lại, từng bát từng bát thuốc đổ vào bụng.

 

Bạch Hoa nhịn hết nổi, sau một lần bị ép uống thuốc, đã rắc thuốc chuột vào nồi cháo khoai lang vừa nấu xong.

 

Nhìn tận mắt ba mẹ chồng trút hơi thở cuối cùng, Bạch Hoa vẫn chưa dừng lại, dứt khoát phóng hỏa, đốt trụi nhà Lý Đại Minh!

 

Cô ta cũng c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.

 

Nghe nói, khi Lý Đại Minh trở về thì phát điên.

 

Anh ta không chịu cho chôn Bạch Hoa vào mộ tổ nhà họ Lý, còn chạy khắp nơi nói, vợ anh ta không phải Bạch Hoa, mà là Trương Hồng Anh.

 

Nhưng chẳng ai tin, ngược lại còn chê cười anh ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

 

Giờ trong thôn ai cũng cười nhạo anh ta, nhặt được vừng thì vứt bỏ dưa hấu, vì một người như Bạch Hoa mà ly hôn với tôi.

 

Không ngờ tôi lại là nữ sinh đầu tiên trong thôn đậu đại học.

 

Còn Bạch Hoa thì tự tay đầu độc c.h.ế.t ba mẹ của Lý Đại Minh.

 

Chuyện này, chẳng phải là báo ứng sao?

 

18

 

Lần cuối cùng tôi gặp lại Lý Đại Minh là mười năm sau đó.

 

Mười năm nay, tôi vẫn chưa tái hôn, ngoài việc nuôi dưỡng Nữu Nữu, tôi dồn hết tâm sức vào sự nghiệp giáo dục.

 

Mười năm sau, tôi trở lại công xã Hồng Dương, trở thành hiệu trưởng trường trung học thị trấn Hồng Dương.

 

Hôm ấy, tôi nghe nói gần đây thị trấn bỗng xuất hiện một kẻ điên, thường xuyên theo đuôi nữ sinh tan học khi chỉ có một mình.

 

Miệng còn luôn miệng hét lên: “Tôi tới đón vợ tôi tan học.”

 

Tôi lập tức liên hệ với công an, bắt được gã điên quấy rối nữ sinh kia.

 

Không ngờ, khi đồn công an tra hộ khẩu, tôi hoàn toàn sững sờ.

 

“Lý Đại Minh? Anh là Lý Đại Minh?”

 

Lý Đại Minh đã không còn nhận ra tôi nữa.

 

Nghe thấy tôi gọi tên mình, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, miệng vẫn lặp đi lặp lại:

 

“Vợ tôi là Trương Hồng Anh, tôi đến đón vợ tôi tan học.”

 

Vì Lý Đại Minh không còn người thân, họ hàng cũng không muốn chăm sóc anh ta.

 

Cuối cùng, công an chẳng còn cách nào khác, đành đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần.

 

Nhìn Lý Đại Minh bị áp giải lên xe cảnh sát, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi.

 

Tôi không khỏi thẫn thờ.

 

Tôi đang đứng ngay trước mặt anh ta, vậy mà anh ta đã không còn nhận ra tôi nữa.

 

(Hết)

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.