Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 32: 32: Gặp Lại 3




Editor: HannahThật ra Lâm Đào còn muốn hỏi anh một chút, sao anh bảo xưởng trưởng không nói gì, không phải đã nói là việc này không phải lỗi của cô rồi sao, sẽ không vì chuyện này mà gây phiền toái cho cô, nhưng sau đó lại quay đầu đi tìm chị dâu cô.

Nhưng cô xấu hổ không dám hỏi.

Ngay sau đó nghe được Lý Thành Hề nói: "Chị dâu cô hiểu lầm rồi, trong xưởng không phải là muốn tìm cô gây rối mà là do tôi bảo chú Giang giúp tôi hỏi thăm.

"Lâm Đào: "Hả? Hỏi thăm tôi?".

"Tôi lúc đó cho rằng cô là nhân viên nhà máy, sau đó đi hỏi mới biết là không phải, chỉ có thể tìm chị dâu cô xin phương thức liên lạc của cô.

" Lý Thành Hề thản nhiên nói.

Mặt Lâm Đào càng lúc càng đỏ, nhưng trong lòng lại có vài phần mừng thầm không kiềm chế được.

Cô lúc đầu còn hơi xấu hổ đi tìm Chu Mai Phương hỏi thăm về Lý Thành Hề, lúc đó cô nghĩ bản thân có phải chủ động quá không.

Nếu Lý Thành Hề không có ý này, không nghĩ tới việc đến tìm cô, ngược lại cô đi tìm anh, sau khi nhìn thấy phải nói như thế nào, nên nói cái gì.

Nhưng giờ phút này, tất cả những lo lắng của cô đều tan thành mây khói.


Lời nói của Lý Thành Hề, khiến cho cô hiểu được, trong chuyện này cô không hề đơn phương.

Lúc Lý Thành Hề và Lâm Đào nói chuyện, Triệu Dược Tiến đang chịu đựng nỗi đau từ cánh tay truyền đến.

Sắc mặt trắng bệch, đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng, ngao ngao cầu xin tha thứ: "Đại ca, đại ca, các người nói chuyện thì nói chuyện, có thể buông cánh tay tôi ra trước hay không, cánh tay tôi sắp bị gãy rồi, sắp gãy rồi! ".

Lý Thành Hề liếc hắn một cái, nói với Lâm Đào: "Đối phó với loại người như thế này, nên trực tiếp đưa đến cục công an, để cho hắn được học một khóa giáo dục tư tưởng tốt.

”Lâm Đào gật đầu tỏ vẻ ủng hộ: "Ừ.

"Hai người đem Triệu Dược Tiến đã đau tới vặn vẹo đến cục công an, Triệu Dược Tiến còn mưu toan cắn ngược một cái, thấy công an thì bắt đầu khóc lóc kể lể:"Đồng chí, đồng chí, mau giúp tôi, mấy người nhanh chóng bắt hắn lại, người này đánh gãy cánh tay tôi, tôi phải nhanh chóng đi bệnh viện! ".

Lý Thành Hề có một chiến hữu xuất ngũ làm cục trưởng cục công an, nghe Lý Thành Hề nói qua, phái một nữ công an tới ghi chép lời khai của Lâm Đào.

Đây là lần đầu tiên Lâm Đào đến cục công an, có chút luống cuống nhìn về phía Lý Thành Hề.

Lý Thành Hề gật đầu với cô, cô hiểu ý đi theo nữ công an.

Về phần Triệu Dược Tiến, trực tiếp phái một người vặn cánh tay hắn lại, khiến hắn lại gào thét thảm thiết, sau đó mới cảnh cáo Triệu Dược Tiến:“Đùa giỡn một cô gái nhỏ, lá gan cũng lớn quá ha, nhốt lại một thời gian, sau khi giáo dục tư tưởng xong rồi tính tiếp.


”Nhân lúc Lâm Đào còn đang lấy lời khai, Lý Thành Hề và đồng đội hút thuốc ở hành lang.

Đồng đội hỏi: "Đối tượng của cậu à?".

Lý Thành Hề nở nụ cười: "Trước mắt còn chưa phải.

""Haha, vậy cậu phải nắm chặt, mấy lão chiến hữu chúng tôi đều chờ uống rượu mừng của cậu đấy.

" Đồng đội háo hức nói.

Đúng lúc này Lâm Đào lấy lời khai xong, Lý Thành Hề nói một câu "Tôi sẽ cố gắng" rồi vẫy tay với Lâm Đào, gọi cô đến giới thiệu cô với chiến hữu của mình.

“Mau lại đây, đây là chiến hữu của tôi.

”Cũng chính câu nói này mà Lâm Đào mới biết được, thì ra Lý Thành Hề là quân nhân.

Cô từng nghĩ anh nhìn qua mặt mũi chính nghĩa, dáng người cũng cao ngất như cây tùng.

Bởi vì thân phận này, hảo cảm của Lâm Đào đối với Lý Thành Hề lại cao hơn một chút, bởi vì ba cô cũng là quân nhân.

Sau khi từ cục công an đi ra đã là buổi chiều, từ trong huyện ngồi xe bò về nhà phải mất tới một giờ, Lâm Đào đề nghị mình muốn về nhà, sau khi về nhà còn phải nấu cơm tối.

Lý Thành Hề chủ động nói: “Tôi đưa em về.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.