Thập Niên 70 Đại Vương Ăn Uống

Chương 3: 3: Thèm




Du Hướng Cư gật đầu như người lớn: “Vậy thì tốt rồi, phải mau khỏe lại đó.

”Du Hướng An bật cười.

Không bao lâu sau, Đinh Mẫn Tú tan học trở về, cô ta bỏ túi sách xuống, trước tiên là đến thăm Du Hướng An, giọng điệu ra vẻ quan tâm: “Bây giờ chị cảm thấy khá hơn chút nào chưa, thầy giáo nói nếu ngày mai chị vẫn thấy không thoải mái thì không cần đến lớp cũng được.

”Giây phút cô ta mở miệng, thân thể Du Hướng An cứng ngắc một giây, là cô ta! Là kẻ mèo mả gà đồng với chồng tương lai của chị gái mình đến nỗi có thai!Đinh Mẫn Tú không biết ngày hôm qua Du Hướng An đã nghe lén được lời cô ta nói với Chu Bác Dương nên vẫn giữ sắc mặt vẫn như thường.

Du Hướng An tỉ mỉ đánh giá cô em gái này, làn da trắng nõn, tết hai bím tóc đuôi sam rủ xuống vai, nhìn qua vô tội lại ngây thơ, hoàn toàn ai biết cô ta lại lén lút thông đồng với anh rể tương lai của mình đến nỗi bụng mang dạ chửa.

Nếu nguyên chủ không nghe lén được thì đến khi có danh sách xuống nông thôn rồi, cô vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra đấy.


“Ừm, tốt hơn nhiều rồi.

” Một ngọn lửa phẫn nộ dâng lên trong lòng, vừa vội vừa nhanh, đây hẳn là cảm xúc của nguyên chủ.

Đinh Mẫn Tú nghe xong lời của cô thì thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ quan tâm chị mình: “Vậy thì tốt rồi, nhưng em nghe giọng của chị vẫn khan lắm, vẫn phải cẩn thận thêm, thôi em đi nấu cơm trước, chị cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe.

”Du Hướng An gật đầu, tâm trạng cô rất phức tạp, nguyên chủ năm nay mười tám tuổi, Đinh Mẫn Tú nhỏ hơn cô mấy tháng, cũng mười tám tuổi, cô ta mới mười tám tuổi đã làm ra “chuyện lớn” như vậy, còn lúc cô mười tám tuổi thì làm gì?Du Hướng An hồi tưởng lại, lúc cô mười tám tuổi còn đang trong cái thời kì cực kì bướng bỉnh, đang cố gắng thuyết phục cha mẹ không thi đại học để đi học nấu ăn, còn Đinh Mẫn Tú mười tám tuổi đã là một đóa hoa sen trắng trong sạch.

Cô phải làm gì đây?Cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, tên chồng sắp cưới Chu Bác Dương là kẻ không có lương tâm là việc không còn nghi ngờ gì rồi, nhưng chuyện về nông thôn cũng không thể kéo dài, nếu cô mà bị ghi tên vào danh sách thì cô sẽ phải xuống nông thôn!Cô chưa bao giờ làm ruộng, nếu muốn tìm cách được ở lại trong thành phố thì với chính sách và hiện thực con nhiều cái như hiện tại, chỉ có một người được ở lại trong thành phố, nhà có anh cả ở lại thì các em trai em gái bên dưới đến tuổi nhất định phải tự nghĩ cách, chỉ cần có được một công việc chính thức, là có thể ở lại.

Công việc thời đại này, cái cần câu cơm tốt thì ai cũng muốn, có thể từ bố truyền con trai, con truyền lại cho cháu, người trong nhà còn không đủ chia thì lấy đâu ra chuyện truyền cho người ngoài.

Làm sao để cô có một công việc chính thức?Lúc cơm tối sắp xong, người đứng đầu gia đình Du Thanh Sơn trở về, trong tay cầm một hộp cơm, bên trong chứa bánh bao thịt trắng ông cố ý mua cho Du Hướng An.

Triệu Xảo Nương là người cuối cùng trở về, cách đây không lâu bà ấy tìm được một công việc tạm thời trong xưởng dệt, đoán chừng có thể làm được mấy tháng, hiện tại đang là lúc bận rộn.

Mọi người trở về đầy đủ liền dọn cơm.

Sức khỏe Du Hướng An còn chưa tốt nên ăn cơm một mình trong phòng, có bánh bao thịt Du Thanh Sơn mang về, còn có một chén cháo trộn các loại ngũ cốc Đinh Mẫn Tú nấu, nước và cái mỗi thứ một nửa.


Du Hướng An vừa ăn lưng lửng dạ rồi nhưng nhìn thấy những thứ này, Du Hướng An vẫn cảm thấy mình ăn hết cũng không thành vấn đề.

Lượng thức ăn hiện tại của cô đã tăng gấp đôi, nhưng cũng đúng thôi, đồ ăn không có dầu mỡ thì lượng phải tăng lên, hơn nữa nguyên chủ lại đang trong quá trình phát triển nên càng dễ đói hơn.

Lúc Du Hướng An đang định ăn thì Du Thanh Sơn tiến vào, một tay ông cầm một đĩa dưa muối đặt lên tủ bên cạnh, tay kia đặt lên trán cô, giọng điệu lộ rõ sự quan tâm: “Tiểu An, bây giờ con cảm thấy thế nào.

”Ông tiến lại gần khiến Du Hướng An ngửi được mùi dầu mỡ trên người cha, nhìn vẻ mặt không chân thật của cha, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ông vẫn luôn là một người cha tốt quan tâm đến con cái.

Trên người Du Hướng An không có sức nên giọng nói cũng rất yếu: “Không sao ạ, con hạ sốt rồi, chỉ không có sức thôi.

”“Không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều, ăn sớm ngủ sớm đi, chắc đến ngày mai là khỏi ấy mà.


Hôm nay cha mua bánh bao thịt con thích ăn đây, để mai lại dì Xảo nấu trứng gà cho con.

” Ông không biết con gái của mình sốt đi sốt lại mấy lần, còn sốt càng nặng, hiện tại đến linh hồn bên trong cũng đã thay đổi.

Du Hướng An không thèm thuồng gì một quả trứng gà, nhưng thân thể này thì thèm, vừa nghe được hai chữ này liền có phản ứng nuốt nước bọt.

Du Hướng An từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày cô nghe được hai chữ trứng gà lại thèm ăn đến như vậy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.