Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 47



Thấy có người chỉ trỏ mình, bà mẹ bất giác quay lại xem ai thì phát hiện thấy có Trần Vân Hồng đang đứng đó, thoắt cái sắc mặt hiện lên vẻ bài xích rõ rệt, cô ta bế thốc đứa bé lên rồi gấp gáp bước thật nhanh.

Vì đã quá quen với cái nhìn kỳ thị của người đời nên Trần Vân Hồng không giận cũng chả buồn. Cô thản nhiên nói tiếp: “Anh là đại ca của anh Đại Phi nên tôi tính ba đồng thôi.”

Trời ơi, mình có giá dữ vậy hả? Triệu Đại Phi sướng rơn, lập tức ưỡn cao ngực tự hào, còn không quên quay sang nháy mắt liên hồi với Văn Trạch Tài ý muốn nói: “Anh thấy em ghê chưa?!”

Đúng là thằng hấp, Văn Trạch Tài trực tiếp phớt lờ nó, khẽ gật đầu cảm ơn Trần Vân Hồng.

Giao dịch xong xuôi, hai anh em thong thả đi về. Ra khỏi con ngõ nhỏ, Văn Trạch Tài mới cười hỏi: “Làm sao cậu quen cô ấy?”

Triệu Đại Phi gãi gãi đầu kể lại: “Em quen nhiều năm rồi. Gia đình cô ấy bị liệt vào thành phần xấu cho nên luôn bị mọi người xung quanh chèn ép, bắt nạt. Lần đó em tình cờ đi ngang qua, thấy việc bất bình nên ra tay tương trợ thế là quen rồi chơi với nhau tới tận bây giờ.”

Ồ anh hùng cứu mỹ nhân cơ à, Văn Trạch Tài cong cong khoé môi.

Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng giải thích: “Ầy, em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh đừng nghĩ linh tinh.”

Rất tiếc, cái tai đỏ lựng đã bán đứng tâm trạng lúc này của Triệu Đại Phi, cậu ấy hẳn là đang chột dạ lắm đây.

Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Tôi có nghĩ gì đâu mà cậu kêu linh tinh? Hay là chính cậu có tật nên mới giật mình, hử? Haha, thôi đi nhanh lên, muộn rồi!”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, hai anh em mới về tới thôn. Thấy cha mua về bao nhiêu là sách bút mới tinh, Hiểu Hiểu thích mê tơi, hết cầm món nọ rồi lại nâng niu món kia, ngắm nghía không rời mắt. Để chứng minh mình sẽ cố gắng học tập, bé con chạy tới trước mặt cha, đứng nghiêm trang rồi đọc vách vách bài thơ cổ mà cha đã dạy mấy hôm trước.

Trên chiếc bàn gỗ cách đó không xa, Điền Tú Phương vừa cần mẫn khâu túi đựng sách vừa chăm chú lắng nghe con gái đọc thơ. Thanh âm non nớt có vấn có điệu mới êm tai làm sao.

Chắc có lẽ đã nghe phong phanh chuyện Văn Trạch Tài muốn cho Hiểu Hiểu đi học nên Điền Kiến Quốc đích thân sang tận nơi hỏi, tiện thể xách cho cháu gái vài quả trứng gà.

Sau khi nghe được lời xác nhận từ cậu em rể, Điền Kiến Quốc mừng vui ra mặt, anh nói: “Được thế thì còn gì bằng. Đọc sách, học chữ rất có lợi cho tương lai con trẻ. Đây, nghe bảo ăn trứng rất bổ não, cầm lấy mà bồi dưỡng thêm cho Hiểu Hiểu. Trạch Tài, cậu cần phải phấn đấu hơn nữa, cố gắng làm sao cho Hiểu Hiểu được học hành tới nơi tới chốn.”

Dứt lời, Điều Kiến Quốc nâng cao bó đuốc, tiến về hướng Điền gia.

Nhìn theo bóng lưng anh cả, Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười còn Điền Tú Phương thì rưng rưng nước mắt.

Thấy vậy, anh liền quay sang nói với vợ: “Em đừng khóc. Ân tình của anh cả chúng ta sẽ ghi lòng tạc dạ, mai này có điều kiện nhất định hoàn trả gấp bội.”

Điền Tú Phương rũ mắt, lí nhí đáp: “Vâng.”

Sực nhớ ra hôm nay còn dư một đồng tiền, Văn Trạch Tài lục túi rồi đưa cho vợ: “Này, em giữ đi.”

Có điều, Điền Tú Phương không nhận ngay mà nghi ngờ dò hỏi: “Anh lên thị trấn không phải chỉ để mua dụng cụ học tập à?”

Văn Trạch Tài thản nhiên có sao nói vậy: “Ừ, anh với Đại Phi tìm được một công việc. Chắc mai phải lên đại đội xin nghỉ năm ngày.”

Điền Tú Phương mím chặt môi, đang định hỏi thêm thì chợt nghe thấy thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Là công việc đàng hoàng, em yên tâm.”

Yên - tâm? Anh ấy bảo mình yên tâm sao? Bất giác, hai má Điền Tú Phương đỏ ửng, nóng bừng bừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.