Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 101: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 101



Cô đau lòng nhưng cũng có chút buồn cười, nếu quả trứng mà Lan Hinh cho vào chăn là trứng đã thụ tinh thì có khi sẽ ấp ra gà con thật.

Ở trường cô có một môn chuyên về nghiên cứu chim chóc, trong đó có chuyên môn nghiên cứu tỷ lệ gà mái đẻ trứng.

Trong thư viện cũng có sách vở minh họa gà đẻ trứng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy quá trình ấp nở gà con, phải thông qua sách trong thư viện mới biết điều kiện để ấp nở trứng.

Nhiệt độ trong chăn của anh cũng khá đủ, nhưng mà thời gian chưa đủ, tổng thể mà nói là môi trường ấp trứng "Không đạt tiêu chuẩn."

Biết rõ là Lan Hinh sai, buổi tối đến nhà ông bà nội ăn cơm, Tề Ngọc Trân làm bộ chưa nghe nói chuyện Lan Hinh bắt anh trai ấp trứng. Cô vẫn cười nói với Lan Hinh như thường lệ.

Đến tối đi ngủ, cô mới dỗ dành Tầm Chu.

Sau khi đón năm mới náo nhiệt tại nhà ông bà nội, Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân cũng đón 1 học kỳ mới trên đại học.

Một năm mới, mọi người và chủ nhà bàn bạc và quyết định tiếp tục thuê một năm.

Sau khi thuê xong, Tề Ngọc Trân hỏi chồng một việc:

“Nếu sau này em làm giáo viên, có quyền lợi nhà ở chứ không phải nhà cho thuê thì anh có dọn vào ở cùng em không?"

Khi hỏi thăm công việc giáo viên cần điều kiện gì, cô đã được nghe về quyền lợi nhà ở.

Sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ đến các đơn vị liên quan công tác, những đơn vị đó sẽ sắp xếp nhà cho mọi người.

Những căn nhà đó có thể được thuê với giá cực thấp, cũng có thể mua hẳn lại với giá cực thấp so với giá thị trường.

Ở trường cô cũng có dãy nhà phúc lợi, còn có ký túc xá dành cho công chức không tốn tiền.

Ký túc xá thì cô không nghĩ tới, do diện tích tương đối nhỏ bé, chồng cô lại vô cùng ghét ký túc xá.

Tống Tầm Chu:

“Nếu diện tích quá nhỏ thì phải dùng nhà vệ sinh công cộng, hành lang thì chật chội, nhưng anh đã đăng ký danh sách rồi... Anh cảm giác bây giờ không cần quá nghiêm ngặt, chỉ cần không phải dùng nhà vệ sinh công cộng thì có thể mua hai căn, sửa sang xong thì ở một căn. Nếu cả hai đều là phải dùng nhà vệ sinh chung, không thể làm bồn cầu tự hoại thì chúng ta có thể xin tiền ba mẹ mua một căn vừa ý gần đó. Bây giờ thuê nhà này vẫn được, nhưng ở không quá tự do."

Hành lang và diện tích là chuyện có thể miễn cưỡng chịu được.

Về hành lang, nếu hành lang thật sự quá hẹp, anh sẽ dùng bút lông viết mấy chữ to, viết rõ là không được để giày dép hay đồ đạc trên hành lang rồi dán lên cửa nhà mình. Như vậy sẽ ngăn được một số người vô ý thức lấn chiếm không gian công cộng.

Chuyện khiến anh tức tối nhất là dùng vớ giày bẩn thỉu chiếm dụng không gian.

Tốt nhất là không nên để các hộ ở đối diện nhau, mở cửa nhà ra chính là rào chắn.

Không quá tự do, Tề Ngọc Trân tràn đầy đồng cảm với câu nói này. Mặc dù hai vợ chồng có tình cảm rất tốt, vô cùng yêu nhau nhưng căn nhà thuê này thật sự không quá tự do. Cô đang thăm dò suy nghĩ của anh, thấy chồng nghĩ không khác mình là mấy nên cũng không còn lo lắng:

“Nếu để dành tiền mua cũng được, mỗi tháng chúng ta vẫn còn mấy chục đồng tiền, dành dụm vài năm là đủ."

Bây giờ giá nhà không cao, hai vợ chồng họ hoàn toàn có khả năng mua nhà.

Tống Tầm Chu hỏi vợ thích kiến trúc thế nào.

Tề Ngọc Trân thật sự không có có quá nhiều yêu cầu về nhà ở:

“Nếu là căn nhà anh thích thì em nhất định sẽ thích, em không có yêu cầu nghiêm ngặt về nhà ở như anh... Không phải do em chỉ muốn vung tiền, mà là bởi vì em thật sự không có quá nhiều yêu cầu, trước đó lúc đi xem nhà cho thuê, nếu không có anh bên cạnh thì có khi em bị lừa rồi, em cảm thấy căn nào cũng tốt hết."

Cô đúng có yêu cầu rất thấp về nhà ở.

Tống Tầm Chu hiểu rõ:

“Đến lúc đó em cứ cho anh một vài đề xuất là được."

"Được, em nhất định sẽ nói."

Chớp mắt đã là tháng bảy. Gần một năm không về nhà, Tề Ngọc Trân cũng không gấp gáp, cô tính đợi em gái thi đại học xong mới về.

Cũng đúng lúc chồng cô chuẩn bị viết một bài báo khoa học, cũng được xem là viết luận văn. Vậy nên cô không thể về gấp rút, ít nhất phải chuẩn bị nửa tháng mới rời Hoa Đô được.

Cô chưa từng nghe nói sinh viên năm nhất có thể viết bài báo khoa học, nhưng nếu người đó là chồng cô thì không quá kỳ lạ.

Anh mang về nhà không ít sách, cô thì không chiếm dụng bàn đọc sách nhiều. Cô để anh làm việc, còn mình thì chuyển một cái ghế dựa vào, ngồi gần anh đọc sách hoặc xem báo.

"Tầm Chu, ăn cơm thôi! Anh cứ đánh dấu tiến độ rồi ra ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục lật sách xem tài liệu." Tề Ngọc Trân đứng ở cửa phòng đọc sách gọi chồng ăn cơm.

Tống Tầm Chu đánh dấu xong thì rời khỏi phòng đọc sách.

Do anh bận viết nghiên cứu nên Tề Ngọc Trân chủ động gánh vác trách nhiệm nấu cơm. Chồng cô đã từng nói anh không bận đến mức không có thời gian ăn cơm, anh vẫn nấu cơm được. Anh không phải học sinh ôn thi đại học, không cần gấp như thế.

Tề Ngọc Trân chỉ nói hai học sinh cấp ba cũng không cần cô chăm sóc, cô vẫn có thể lo chuyện cơm nước trong nhà.

Mấy ngày ngắn ngủi, tài nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều. Cô biết mình nấu ăn không quá giỏi nên chỉ làm những món đơn giản ăn với cơm. Nhìn chồng mình ăn cơm với sức ăn bình thường chứ không ăn ít hơn là cô sẽ rất có cảm giác thành công.

Cô thật sợ mình làm cơm khó ăn, khiến chồng ăn không ngon miệng rồi gầy đi.

Mỗi khi về nhà sẽ phải đi thăm hỏi ông bà nội, đi gặp ba mẹ chồng, cô cũng không muốn chồng mình bị chê cười là ốm yếu như vừa ôn thi tốt nghiệp.

Tống Tầm Chu ngồi xuống ăn cơm trưa, anh ăn vài miếng rồi khen Ngọc Trân nấu cơm ngon.

Hai vợ chồng vô cùng thích khen ngợi đối phương. Tề Ngọc Trân đã quen được khen, cô không quá khiêm tốn trước mặt chồng:

“Về sau em sẽ càng nấu ngon hơn. Anh nhớ ăn nhiều nhiều đó, đừng để đói bụng."

Cơm nước xong xuôi, rửa chén, dọn dẹp phòng bếp là những việc Tống Tầm Chu không thể giao cho người khác. Anh cùng Ngọc Trân dọn dẹp xong phòng bếp mới vào phòng làm việc tiếp tục viết văn.

Đến xế chiều, Tề Ngọc Trân lại vào phòng gọi anh ra.

Gọi anh ra uống canh táo đỏ nấm tuyết cô vừa hầm xong lúc sáng.

Cố ý để anh uống lúc xế chiều là do lúc mới nấu xong nó còn quá nóng. Trời cũng nóng nực, vẫn nên để nguội thì uống ngon hơn.

Tống Tầm Chu nghe lời ra ăn canh, cũng nói Ngọc Trân đừng tốn sức nấu canh.

Anh vẫn rất thích Ngọc Trân để ý đến mình.

Uống xong phần xúp hôm nay, hai vợ chồng không về phòng đọc sách mà vào trong phòng ngủ thân mật. Chủ yếu là ôm hôn, chừng mấy phút sau mới cùng đến phòng làm việc.

Tống Tầm Chu rất xem trọng bài luận lần này, quả thật đã tập trung toàn bộ tâm trí vào nó. Nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn thanh tâm quả dục, anh vẫn muốn thân mật với Ngọc Trân.

"Chị! Cuối cùng chị cũng về." Tề Ngọc Liên nhìn thấy chị gái liền nhào tới muốn ôm.

Đã một năm không gặp mặt, Tề Ngọc Trân cũng muốn ôm, nhưng cô lại trốn ra sau lưng chồng rồi nói:

“Chị và anh rể em vừa về, còn chưa tắm rửa nên nhiều mồ hôi lắm, chờ chị đi tắm xong rồi nói chuyện được không? Chị có mang quà cho em, một lát nữa đem qua cho em xem nhé."

Tề Ngọc Liên nghe đến quà cũng không phản ứng nhiều, cô ấy chủ động trở về phòng đợi, không quấy rầy vợ chồng anh chị.

Trước khi chị và anh rể về thì trong nhà chỉ có một mình Ngọc Liên, ba mẹ và anh trai, chị dâu đã đi làm việc.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.