Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 18: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 18



Tề Ngọc Trân biết anh ở phía sau nên cũng không cố ý quay lại nhìn anh, mà nghe các em thảo luận về tình tiết phim.

Hiện tại không có nhiều hoạt động giải trí, xã viên vẫn thảo luận về phim một cách thích thú dù đã xem bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Khi xem lần đầu tiên, vì không hiểu tiếng phổ thông nên mọi người không biết phim nói về gì, xem như xem kịch câm.

Càng xem nhiều thì lại càng hiểu các nhân vật trong phim nói gì.

Các em hào hứng “bắt chước lời thoại phim”, Tề Ngọc Trân biết nhiều tiếng phổ thông hơn bọn nhỏ, nghe bọn nhỏ thảo luận về lời thoại, không lệch với tiếng địa phương lắm, cô thầm gật đầu, có chỗ nào sai thì cô sẽ giải thích.

Sau khi nghe chị gái sửa đúng thì mấy đứa em bừng tỉnh, thì ra là vậy.

“Chị chỉ đoán thôi, không thể xem là thật.”

Tề Ngọc Liên: “Đúng như chị nói, em dám khẳng định, lần sau chúng ta xem thì nói lại lần nữa.”

Tề Ngọc Trân: “Chị nói chị không chắc chắn, lần sau chị sẽ xem kỹ hơn.”

Không phải là cô có bạn trai nói tiếng phổ thông sao?

Tìm cơ hội để hỏi anh xem bộ phim có đúng như những gì họ hiểu không.

Hè qua đông đến, chớp mắt hai năm trôi qua.

Lại đến đêm giao thừa.

Đêm giao thừa năm nay là đêm giao thừa thứ ba Tống Tầm Chu ở đội sản xuất.

Cũng như những năm trước, buổi chiều anh đến nhà họ Tề giúp đỡ.

Biết buổi chiều thím Viên có ở nhà nên anh không đến quá sớm, mãi đến sau ba giờ mới đến.

Bởi vì mỗi năm trừ việc anh tìm đại đội trưởng Tề Hồng Quân để giải quyết việc thì cũng chỉ giao thừa mới chủ động đến, người trong nhà cũng không nghi ngờ gì.

Trong hai năm, thậm chí không ai phát hiện ra Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang quen nhau.

Tề Ngọc Liên, người em gái ở bên chị gái mình lâu nhất cũng không phát hiện, chứ đừng nói đến những người khác.

Nói Tề Ngọc Liên không nhận ra chỉ là vì cô ấy còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng một người như An Lâm, đủ tuổi và có mắt tinh tường thì cũng không nghĩ tới Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang qua lại, cùng lắm chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người vẫn ổn, điều đó có nghĩa là họ giấu kĩ đến mức không ai phát hiện.

Khi mẹ cô ở nhà, Tề Ngọc Trân không nói chuyện với Tống Tầm Chu, chờ mẹ cô có việc ra ngoài thì cô nhân cơ hội rửa rau trong sân nói chuyện với Tống Tầm Chu.

Trước khi nói ra chuyện này, cô nhìn vào phòng bếp, các em cô đều không có ý định ra ngoài, cô nhanh chóng nói:

“Tầm Chu, chúng ta chia tay đi.”

Khi nói lời này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống vẻ mặt khi Tống Tầm Chu nói anh thích cô.

Hai người quen nhau là do có điểm giống nhau.

Biểu hiện của Tống Tầm Chu cũng rất bình tĩnh, chỉ dừng động tác rửa rau, quay mặt về phía cô, nhìn cô hỏi:

“Em đã có đối tượng kết hôn?”

Anh vẫn nhớ rõ những gì cô đã nói vào đêm giao thừa khi họ mới bên nhau.

Anh không thích những cô gái khác, chỉ có thể là cô đối tượng kết hôn.

Tề Ngọc Trân: “Chưa có. Gần đây mẹ đã nói chuyện này với em. Bà ấy nghĩ tuổi em không nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn.”

Mấy tháng nữa, cô sẽ hai mươi hai tuổi, trong mắt người lớn tuổi thì tuổi âm của cô đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Bất kì cô gái nào trong đội trên hai mươi lăm tuổi còn chưa lập gia đình sẽ bị đủ loại tin đồng tấn công.

Bản thân cô cũng không đặc biệt để ý đến “lớn tuổi”, nhưng bây giờ mẹ cô nhắc đến chuyện kết hôn, cô cảm thấy mình không nên duy trì tình trạng như vậy với Tống Tầm Chu.

Chỉ có chia tay thì cô mới có thể đồng ý gặp người mà cô có thể kết hôn trong tương lai.

Cô không thể chấp nhận việc đi gặp đối tượng kết hôn của mình khi đang hẹn hò với Tống Tầm Chu, cô chắc chắn sẽ từ chối gặp mặt, nếu cô từ chối quá nhiều, có thể mẹ sẽ nhận ra có gì đó không đúng, hỏi cô là có phải đang thích ai không.

Cho nên đã đến lúc phải nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối này.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cũng không phải rất đau, cô thích tất cả những cảm xúc mà mối quan hệ này mang lại cho cô, cả tốt lẫn xấu, cô sẽ không cảm thấy hối tiếc khi nó kết thúc.

“Nếu chưa có đối tượng kết hôn thì cưới anh đi. Anh sẽ viết thư về chuyện kết hôn cho gia đình, anh sẽ mang tiền và sính lễ đến, chỉ là trong đội chúng ta không có chỗ ở nên khả năng phải ở nhà em.”

Tề Ngọc Trân nghe anh nói thế.

“Sính lễ được rồi, chúng ta ở đâu cũng được. Ba mẹ em có thể sợ người ta bàn tán nên sẽ đi nói với mọi người anh mang sính lễ gì đến… Anh về suy nghĩ lại vài ngày, nếu anh chắc chắn muốn cưới em thì chúng ta tìm mẹ em nói chuyện kết hôn.”

Có thể kết hôn với Tống Tầm Chu thì không gì tốt hơn.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, một trong những mong muốn tương lai của cô là kết hôn với Tống Tầm Chu.

Trong tiềm thức vẫn cảm thấy khả năng đó rất nhỏ nên chưa bao giờ cô nghĩ kỹ về nó.

Không thể tưởng tượng được việc kết hôn với anh lại dễ dàng đến vậy.

Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Tề Ngọc Trân nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa hai người giống cô đang ép hôn.

...Cô thề rằng cô không nói muốn chia tay để ép anh, mà cô thực sự muốn chia tay.

Nhìn vẻ mặt của Tống Tầm Chu, Tề Ngọc Trân lại thấy không cần phải giải thích, có lẽ anh cũng không ngờ tới điều này, cô nói cô không có ý ép buộc anh thì sẽ càng khiến anh hiểu lầm.

Tống Tầm Chu: “Chờ anh lấy được tiền, chuẩn bị xong mọi việc rồi chúng ta sẽ bàn chuyện cầu hôn được không?”

“Được.”

Cô không ý kiến.

...

Sau khi mùa mưa của lễ hội Thanh Minh kết thúc, trong đội bắt đầu bận việc cấy mạ.

Cấy mạ không hề dễ dàng, phải cúi xuống cả ngày để cấy mạ, chắc chắn hôm sau thức dậy sẽ bị đau lưng.

Sau khi nói chuyện kết hôn vào đêm giao thừa, Tống Tầm Chu không nhắc đến chuyện đó nữa, khi hai người gặp nhau cũng không nói đến chuyện đó.

Tề Ngọc Trân cũng không sốt ruột, cô cảm giác đại khái Tống Tầm Chu đang chuẩn bị, chờ anh chuẩn bị xong sẽ tới cửa cầu hôn.

Cô nói đúng, sau khi cấy mạ, trong đội được nghỉ một ngày, Tống Tầm Chu tìm tới nhà cô.

Mẹ cô không có ở nhà, Tề Ngọc Liên nhìn thanh niên Tống ngồi trong nhà chính, tò mò hỏi anh đến làm gì.

Mọi người trong nhà thường trò chuyện trong bếp, nếu có nhiều người đến họp thì sẽ tập trung tại nhà chính nơi rộng hơn bếp.

Nhà chính là nơi trang trọng hơn nhà bếp, Tề Ngọc Liên cảm thấy khó hiểu khi thấy thanh niên Tống ngồi trong nhà chính.

Tề Ngọc Trân có chút bất đắc dĩ, người ta đã ngồi đó nửa tiếng, em gái cô mới hỏi thanh niên Tống tới làm gì.

Tống Tầm Chu thẳng thắn nói:

“Anh tới cầu hôn, anh muốn kết hôn với chị gái em.”

Tề Ngọc Liên:!!!

Em gái trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, Tề Ngọc Trân bảo cô đừng trừng mắt, cẩn thận hại mắt.

Vẻ mặt và giọng điệu của chị quá bình tĩnh, không khác gì bình thường, Tề Ngọc Liên cười nói:

“Hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ, chị và thanh niên Tống sao có thể kết hôn được, hai thanh niên khác còn không để ý đến chị, thanh niên Tống sao có thể chọn đi đường tắt được haha.”

“Anh muốn kết hôn với chị gái của em không phải vì anh muốn đi đường tắt hoặc lười biếng.”

Giọng của Tống Tầm Chu rất ôn hoà, hoàn toàn không tức giận bởi lời nhận xét có phần mạo phạm của Tề Ngọc Liên.

Tề Ngọc Trân: “Đúng thật, cưới em anh không thể lười biếng được. Nếu anh lười biếng thì ba mẹ sẽ nói anh, em nói anh, em sẽ dạy dỗ anh thật tốt để anh không dám lười biếng nữa.”

Nội dung lời nói của cô rất hung dữ, nhưng trong giọng điệu và vẻ mặt không hề có chút hung dữ nào, vẫn là vẻ mềm mại quen thuộc.

Tống Tầm Chu phối hợp:

“Lần sau chắc chắn không dám.”

Lần này tán tỉnh quá rõ ràng, Tề Ngọc Liên không thể nói là mình chưa tỉnh ngủ nữa.

“Khoan đã, hai người thật sự muốn kết hôn sao? Sao lại không sốt sắng chút nào vậy! Em đi gọi mẹ và anh trai về, không gọi ba. Hôm nay ba đi họp ở công xã.”

Tề Ngọc Liên nhanh chóng chạy vặt.

Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã lo!

...

“Mẹ, lại đây, ở nhà có người đang tìm mẹ.”

Tề Ngọc Liên dẫn theo hai người anh vẫy mẹ.

“Ai tìm mẹ?”

Viên Tú Thải đang ngồi dưới gốc cây lớn nhất trong đội, trò chuyện với mấy cô gái, khi cô con gái nhỏ tới tìm thì cũng không đứng dậy ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.