“Lại trêu chị.”
Tề Ngọc Trân bất đắc dĩ.
Sau khi Tống Tầm Chu chuyển đến, quần áo của đôi vợ chồng trẻ được chia ra giặt.
Tề Ngọc Trân và mẹ cô đề cập đến vấn đề giặt quần áo, trước đây quần áo trong nhà đều được giặt chung, nếu sau khi kết hôn muốn tách ra thì mẹ cũng không có ý kiến.
Trong lúc chồng đang giặt quần áo thì cô ở bên cạnh lau tóc, khi tóc không còn nhỏ nước nữa, cô tạm thời mặc kệ tóc và dùng nước giặt quần áo để giặt giẻ lau nhà.
Giặt quần áo xong, chồng mới cưới tiến vào phòng, Tống Tầm Chu nói:
“Anh giúp em chải tóc, trước khi chải tóc thì dùng khăn khô lau tóc.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn. Thật ra anh rất thích quá trình này.”
Tống Tầm Chu lấy một chiếc khăn khô.
Tề Ngọc Trân đoán:
“Là quá trình chải mái tóc lộn xộn trở nên mượt mà gọn gàng?”
Cô dường như đã nhận ra chồng mình không chỉ thích sự sạch sẽ mà còn thích... sự gọn gàng?
Hôm nay anh đã sắp xếp một phần hành lý, thuận tiện “cải tạo” tủ quần áo trong phòng.
Vì trong tủ có quần áo của mình nên cô nhớ rõ trước khi “cải tạo” trông như thế nào.
Chồng cô không cải tạo cái tủ mà là sắp xếp lại hết quần áo bên trong.
Khi thấy cô đứng trước tủ quần áo, không biết phải phản như thế nào, anh hỏi cô có phải không quen không, anh có thể sắp xếp theo thói quen của cô.
Cô nhớ rõ mình đã nói:
“Anh nói thử sau này sao em có thể nhẫn tâm lấy quần áo ra? Em tuỳ tiện lấy một bộ như làm hỏng nó.”
Quần áo lớn nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hài hòa đến mức cô không nỡ làm hỏng.
Nghe cô không ngại, anh trả lời:
“Không sao đâu, em có thể tùy tiện lấy, việc sắp xếp để anh. Nếu không tìm được bộ quần áo nào thì cho anh biết đặc điểm màu sắc để anh giúp em tìm.”
Tống Tầm Chu dùng khăn khô giúp cô lau tóc:
“Cũng gần giống như em nói, nhưng không tới mức lộn xộn. Anh giải thích với em trước là anh chỉ chải tóc cho em thôi, thậm chí còn chưa chải tóc cho em gái anh.”
Tề Ngọc Trân biết hoàn cảnh gia đình anh, anh là con trai cả trong nhà, có một em gái và một em trai.
“Mặc kệ anh có chải tóc cho người khác hay không, anh chải tóc cho em đã giúp em bớt được nhiều việc, sau này có thời gian thì anh cắt tóc giúp em đi.”
“Được.”
“Không cần cắt quá ngay ngắn, tốn thời gian lắm, chỉ cần cắt vài đường là đủ rồi.”
Nếu để ý kỹ sẽ thấy không chỉ quần áo mà cả vị trí của đồ đạc trong phòng cũng đã thay đổi, được sắp xếp ngăn nắp hơn.
“Em muốn anh cắt cho gọn gàng thì anh cũng không làm được. Tóc và quần áo không giống nhau.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai vợ chồng trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, cuối cùng chín giờ nằm trên giường.
Đôi nam nữ yêu nhau được hai năm thậm chí còn chưa nắm tay nhau, đêm đầu tiên ngủ cùng nhau, không có sự giao tiếp sâu sắc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng không phải Tề Ngọc Trân đề nghị, mà là Tống Tầm Chu đề nghị:
“Ngọc Trân, chúng ta vừa mới kết hôn, trước tiên từ từ tìm hiểu, chờ về sau quen thuộc thì... được không? “
“Được.”
Cô đoán ngoài việc không quen thuộc lẫn nhau nhau thì còn có một nguyên nhân khác.
Anh không muốn làm chuyện thân mật sau khi tắm, vì có thể sẽ phải đi tắm lần nữa.
May là cô tạm thời cũng không có suy nghĩ đó.
“Đêm nay nắm tay trước, em mệt thì rút tay ra.”
Tống Tầm Chu nắm tay cô.
Khoảng mười phút sau, Tề Ngọc Trân đặt tay còn lại lên mu bàn tay của Tống Tầm Chu, như thể cô đang dùng cả hai tay mình nắm lấy tay anh.
Giọng cô có vẻ buồn ngủ:
“Tầm Chu, em muốn đi ngủ.”
“Muốn ngủ không cần nói với anh, chỉ cần rút tay ra là được.”
“Không được, em phải nói cho anh biết mới có thể buông tay ra. Nếu không giống như em đang tức giận, em không có phớt lờ anh...”
Tề Ngọc Trân quá buồn ngủ, giọng dần dần nhỏ đi.
Tề Ngọc Trân, người sắp chìm vào giấc ngủ, đã bừng tỉnh trong vài phút vì hành động của Tống Tầm Chu.
Anh hôn lên má cô.
Tỉnh được vài phút, cô rối rắm.
Sau khi nhận ra mình có thể sẽ rối rắm không ngủ được, cô mới nói:
“Anh có thể để em hôn đáp lại anh được không?”
Tống Tầm Chu nghiêm túc hỏi cô:
“Có cần anh giúp không?”
“Ừm, em không thấy. Anh có thể đưa tay cho em không?”
Anh đưa tay ra, cô nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi ngồi dậy, trong đêm tối cô không nhìn rõ được gì, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng thông qua tay anh, tìm kiếm đại khái vị trí của khuôn mặt anh, cúi đầu và hôn một cách cẩn thận.
Vị trí của nụ hôn hơi lệch, hôn lên cằm.
Không sao cả, chỉ cần hôn là được, cuối cùng cô cũng không còn rối rắm nữa, nằm xuống ngủ.
...
Ngày hôm sau, khi Tề Ngọc Trân thức, phát hiện Tống Tầm Chu đã ngồi ở bên giường.
“Để anh giúp em tết tóc.”
Tống Tầm Chu thấy cô thức thì muốn giúp cô tết tóc.
“Anh đang cố gắng hay thực sự nguyện ý chải tóc và tết tóc cho em?”
“Coi như cả hai?”
Tề Ngọc Trân kiên trì muốn biết đáp án.
“Mau nói cho em biết, nếu anh không nói, em sẽ không để anh chải.”
“Anh tự nguyện làm điều đó. Trước kia khi quen em, khi nhìn thấy tóc của em, anh đã có suy nghĩ này. Tóc của em rất mượt, giúp em chải tóc có thể giúp anh giảm bớt căng thẳng.”
Chải tóc để giảm căng thẳng?
Tề Ngọc Trân không hiểu lý do cho lắm:
“Nếu là tự nguyện thì em yên tâm. Hôm nay sẽ tết tóc. Hai ngày sau, em sẽ chỉ cho anh cách buộc tóc cao. Chờ anh học xong thì em muốn kiểu tóc nào anh cũng làm cho em được.”
Cô nói xong tỏ vẻ muốn thay quần áo, Tống Tầm Chu liền quay lưng về phía cô.
Thay quần áo xong, cô ra khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế trước chân chồng.
Tống Tầm Chu: “Em nhất định phải dạy anh cho đến khi anh có thể học được cách buộc tóc. Đừng chỉ vì anh vụng về không học được mà không dạy anh nữa.”
“Tất nhiên rồi.”
Gia đình có thêm một người cũng không làm thay đổi nhịp sống của cả gia đình, vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng không cố ý hỏi xem con rể có quen với cuộc sống ở đây không.
Đã có thể sống trong ký túc xá thanh niên được hai năm, không có lý do nào mà không quen ở nhà họ.
Ăn sáng xong, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, cùng nhau ra ngoài.
Đi được nửa đường, cả nhà rẽ ra ba hướng, Tề Ngọc Liên phải đến trường cấp hai của xã, Tề Ngọc Trân đi làm với mẹ cô, còn Tống Tầm Chu đi làm với bố vợ và hai em vợ.
Tháng sáu được coi là mùa nông nhàn, trong thời gian nông nhàn thì công việc đồng áng không còn là nhiệm vụ chính nữa, đàn ông tất bật xây dựng cơ sở hạ tầng, đào kênh, làm đường, còn phụ nữ thì làm các công việc thủ công, dệt vải, chiếu rơm, thời gian rảnh thì làm hộp diêm.
Khi Tề Ngọc Trân rời đi cùng mẹ, cô cảm thấy có chút bất an, lo lắng mẹ sẽ hỏi thăm chuyện của cô và Tầm Chu.
Cũng may dọc đường đi mẹ không hỏi gì, cũng không có ý định hỏi, trên đường hai người chỉ nói chuyện đám cưới ngày hôm qua.
“Đường Nữu vẫn tốt bụng, lòng tốt của con không làm ơn mắc oán, đợi trưa nay Ngọc Liên ăn cơm xong về trường, bảo con bé tiện thể chạy một chuyến đến tặng ít đậu phụ khô cho nhà Đường Nữu.”
Hôm qua, bà Liễu và Đường Nữu đều đưa tiền mừng riêng, Đường Nữu đưa mười đồng, Tề Ngọc Trân trực tiếp đưa tiền cho mẹ cô nên bà ấy nhớ kỹ.
Như đã thống nhất từ trước, mẹ là người quản lý tiền mừng, mấy năm qua, tiền mừng đều là mẹ đưa cho các gia đình khác, lần này cuối cùng cũng đến lượt gia đình thu lại tiền.
Mẹ giữ tiền biếu để cô không phải bận tâm.
Tề Ngọc Trân không quan tâm đến tiền mừng, nhưng cô nhớ rõ Đường Nữu đã cho cô bao nhiêu.
Mười đồng không phải là một số tiền nhỏ, không biết Đường Nữu phải mất bao lâu mới tiết kiệm được số tiền đó, dù sao cô ấy là người duy nhất trong nhà có thể coi là có sức lao động nhất.
“Buổi trưa con sẽ nhắc nhở Ngọc Liên.”
Kết hôn không bao lâu, hiển nhiên Tề Ngọc Trân cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bình thường cô phải làm một số việc nhà, chỉ cần chồng không có việc gì thì anh sẽ chủ động đảm nhận.
Cơm trưa cũng do anh nấu.
Lúc nông nhàn, đàn ông cũng phải làm những công việc nặng nhọc, xong việc có thể được nghỉ nửa ngày.