Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 34: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 34



Các anh của cô ấy nhất định đứng đợi ở ngã tư mà cô phải đi từ xã vào thành phố.

Khi ba anh em trở về nhà, Tề Ngọc Liên ngạc nhiên khi thấy buổi tối trong nhà có bánh bao và bánh.

Trên đường đi, cô ấy suy nghĩ về đến nhà sẽ nói gì, nhìn thấy bánh bao và bánh thì nhanh chóng quên mất lời mình muốn nói, liền hỏi mẹ có phải là bánh bao nhân thịt và bánh nhân thịt không.

Viên Tú Thải không nói thẳng:

“Chị con nói kỳ thi tuyển sinh kết thúc, dù kết quả tốt hay xấu cũng sẽ chúc mừng con. Phiếu tiền do chị gái và anh rể của con đưa cho, con phải nhớ cảm ơn.”

Không nói thẳng, nhưng những gì bà ấy nói đã xác nhận suy đoán của Tề Ngọc Liên.

Ở bên ngoài một ngày, đi bốn năm tiếng mới về đến nhà, mắt Tề Ngọc Liên đầy mệt mỏi, lúc này mới tràn đầy sức sống, hai mắt sáng ngời:

“Cảm ơn chị! Cảm ơn anh rể!”

Tề Ngọc Trân: “Ăn trước đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ không tốt, có thể để thừa một chút sáng mai ăn.”

Trong bữa tối, người nhà cố tình không nhắc đến kỳ thi nên Tề Ngọc Liên đã chủ động nói.

Cô ấy rất tự tin, tỏ vẻ nếu không trúng tuyển thì chắc chắn là do nhà trường không có mắt, mất đi một học sinh ưu tú.

VIên Tú Thải không đáp lại lời nói tự tin của con gái mà dội một gáo nước lạnh vào:

“Ăn cơm xong đánh răng sớm rồi đi ngủ, ngày mai con sẽ cùng mẹ đi làm.”

“Ngày mai con định nghỉ ngơi một ngày, ngày kia bắt đầu làm việc.”

Cô ấy cũng không nghĩ rằng mình sẽ nằm trong phòng nghỉ ngơi suốt kỳ nghỉ hè, cho dù sau này có lên cấp ba thì khi được nghỉ vẫn phải làm việc.

Cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày, Viên Tú Thải cũng không ngần ngại cho cô ấy nghỉ ngơi một ngày.

Nghỉ ngơi xong thì làm việc, đừng để kỳ thi ảnh hưởng đến tâm trạng.

...

Cuối tháng bảy, bão lại kéo đến, cơn bão này nhỏ hơn năm ngoái, năm nay không gặt gấp, năm nay làm công tác khắc phục, nắn thẳng lại lúa sắp đổ, nếu không thẳng thì gặt và thay thế bằng một mẻ cây con mới.

Cơn bão này cũng gây ra một chút thiệt hại nhưng đã khá hơn năm ngoái rất nhiều, Tề Hồng Quân cũng không bị sụt cân.

Năm trước khi xã viên bầu chọn cán bộ, Tề Hồng Quân tái đắc cử thành công, một số ít cán bộ biết Tống Tầm Chu có thành phần không tốt nhưng cũng không nói gì gây phiền phức cho ông ấy.

Tề Hồng Quân nghiêm túc và có trách nhiệm, kinh nghiệm làm nông phong phú, công bằng chính trực, trừ khi quá già không thể đảm nhiệm được hoặc có người giỏi hơn xuất hiện, ông ấy vẫn tái đắc cử.

Cơn bão đi qua, bầu trời quang đãng.

Tề Ngọc Trân biết tại sao em gái cô lại thở dài, khi em gái cô làm bài kiểm tra, giám thị nói với họ rằng những học sinh vượt qua kỳ thi sẽ nhận được thông báo nhập học, thông báo trúng tuyển sẽ được gửi vào khoảng cuối tháng bảy.

Nhìn bầu trời đầy nắng, Tề Ngọc Liên không khỏi thở dài.

Tề Ngọc Trân biết tại sao em gái thở dài, lúc em gái thi, giáo viên nói rằng học sinh đậu sẽ được nhận giấy báo trúng tuyển, khoảng cuối tháng bảy sẽ gửi giấy báo trúng tuyển.

Lúc đầu em gái không lo lắng, nhưng thấy ngày mai là tháng tám mà không thấy thông báo trúng tuyển nên bắt đầu lo lắng vô cùng.

Cô ấy đã vô số lần tưởng tượng đến cuộc sống cấp ba, làm sao cô ấy có thể chấp nhận sự thật mình không đậu.

Chờ mong hụt hẫng làm đả kích cô ấy rất lớn.

Nhà trường công bố kết quả nhưng em gái nói sẽ không đi xem kết quả mà chỉ đợi thông báo trúng tuyển.

Đi vào thành phố phải mất rất nhiều thời gian, nếu không vượt qua kỳ thi thì chuyến đi sẽ vô ích, mệt mỏi biết bao. Hơn nữa, nếu đậu sẽ được gửi giấy báo trúng tuyển, nên không cần phải đi làm gì.

“Được rồi, sau bữa trưa, chị sẽ cùng em đến gặp một số bạn cùng thi và hỏi xem có ai nhận được thông báo trúng tuyển không. Có lẽ có người trong số họ đã vào thành phố xem kết quả, biết được thành tích của em. Chúng ta phải làm điều gì đó, tốt hơn là thở dài.”

Đến nhà bạn học hỏi không tốn nhiều thời gian, Tề Ngọc Liên đồng ý.

...

Hai chị em tìm mấy người bạn cùng lớp, nhưng bốn người bạn cùng lớp đều không có giấy báo trúng tuyển, may mà có một người trong đó đi xem kết quả, mặc dù không ghi chép cẩn thận kết quả của bốn người bạn học còn lại nhưng cũng nhớ đại khái.

Ngọc Liên là người có số điểm cao nhất trong năm người, Ngọc Liên không trúng tuyển thì bốn người còn lại cũng sẽ không trúng tuyển.

Sau khi nghe các bạn học nói, Tề Ngọc Liên lại thoải mái và hoàn toàn mặc kệ thông báo trúng tuyển.

Nếu cô ấy không trúng tuyển thì bốn người còn lại cũng sẽ không trúng tuyển.

Dù không nên vui nhưng có bốn người chịu chung nên cô ấy có thể kiếm cớ cho mình.

Mang chuyện đứng đầu công xã ra khoe khoang.

Đứng nhất trong năm người cũng là đứng nhất.

Không cần phải lo lắng cho em gái nữa, Tề Ngọc Trân quay lại sinh hoạt học tập của mình.

“Ngọc Trân, đừng quá coi trọng việc học thuộc, chỉ cần ghi nhớ mấy từ mấu chốt là được.”

Tống Tầm Chu giặt quần áo xong trở về phòng, thấy vợ mình đang ngồi ở bàn làm việc học thuộc.

Lúc này trời đã tối nên cô thắp một ngọn đèn dầu để học thuộc.

Sau khi chồng giặt quần áo xong, Tề Ngọc Trân gấp sách lại, lấy đồ vệ sinh cá nhân:

“Em muốn học thuộc và muốn cùng anh làm việc nhà, tham lam quá, cách tốt nhất là làm cho xong bài tập anh giao càng sớm càng tốt, vài ngày sau là sẽ có thể làm việc nhà cùng anh.”

Cô bắt đầu học từ tháng chín năm trước, khi mới bắt đầu học, chồng cô vừa dạy vừa hỏi, không giao bài tập về nhà, sau khi xác định cơ bản cho cô thì phương pháp giảng dạy vẫn không thay đổi, giảng rồi giao bài tập ngay tại chỗ cho cô làm, chẳng qua tập về nhà hàng tuần của cô là đọc thuộc lòng.

Cần ghi nhớ tiêu đề chương, anh dạy cô đọc toàn bộ bài, sau đó giao cho cô bài tập về nhà học thuộc trong một tuần.

Tống Tầm Chu vốn muốn cô dùng thời gian rảnh rỗi học thuộc, nhưng không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy:

“Việc nhà không cần lo lắng, việc nhà cứ giao anh, em cứ tập trung học thuộc là được.”

Tề Ngọc Trân muốn đi rửa mặt.

“Chờ em rửa mặt xong thì ta nói chuyện tiếp.”

Cô đã tắm từ chiều nhưng vẫn chưa đánh răng rửa mặt mà sẽ đánh răng rửa mặt trước khi chuẩn bị đi ngủ.

Ước chừng năm phút sau, Tề Ngọc Trân trở lại phòng, đóng cả hai cửa lại.

Ở trong phòng của mình có thể ôm ấp hôn hít mà không lo bị phát hiện.

Hai vợ chồng ân ái một lúc, Tề Ngọc Trân quay lại chủ đề trước đó:

“Tính em hẳn là khá tốt phải không?”

Không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, Tống Tầm Chu vẫn trả lời:

“Tính em rất tốt.”

Thật sự rất tốt chứ không phải giả tốt như anh.

Anh thừa nhận mình đang làm bộ làm tịch, không lừa được chính mình, lừa được Ngọc Trân là được.

Tề Ngọc Trân: “Bởi vì tính em tốt nên em cảm thấy làm việc nhà một mình không ốt cho anh. Em không thể chấp nhận việc mình phải lao động chân tay ở ngoài cả ngày mà về nhà còn phải giặt giũ, dọn dẹp. Nói chung là em không thích một trong hai vợ chồng làm hết, người kia không quan tâm gì.”

“Ban ngày đi làm bên ngoài rất mệt, nhưng anh không thấy làm việc nhà lại mệt. Anh thích làm việc nhà à? Chắc anh lập dị.”

Thích làm việc nhà là hoàn toàn đúng.

Hoàn cảnh ở ký túc xá dành cho thanh niên là đặc thù, dù có không thể chịu đựng nổi thì anh cũng không muốn làm người dọn dẹp ký túc xá.

Phòng của Ngọc Trân khác với phòng của anh, sạch sẽ ngăn nắp sẽ mang lại cho anh cảm giác thoả mãn.

“Anh không phải kẻ lập dị... Đừng cố thuyết phục em nữa, em chỉ thấy có lỗi với anh, không nỡ để anh làm việc nhà một mình. Em là người rất khó tính, không thể hoàn thành được bài tập anh giao sẽ khó chịu trong lòng nên em chỉ có thể hoàn thành nó càng sớm càng tốt.”

Tống Tầm Chu yên lặng ghi nhớ trong lòng, về sau không giao nhiệm học thuộc cho cô nữa mà bảo cô đọc toàn văn là được.

“Anh rất vui vì em có thể hiểu cho anh, có người không hiểu hành vi của anh, cảm thấy như vậy là quái dị, cho rằng anh không phải người bình thường, ngay cả em trai và em gái của anh cũng cho rằng anh không bình thường, nhưng em chưa bao giờ ghét bỏ anh và còn muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.