“Thảo nào anh thích em. Cảm ơn anh đã thích. Cái thích của anh chứng tỏ em thực sự là một người rất vệ sinh.”
“Lại bắt đầu chọc anh đi.”
Tống Tầm Chu ôm cô vào lòng, cù cô.
Tề Ngọc Trân không trốn được, trực tiếp xin tha thứ, nói nóng đến đổ mồ hôi.
Tống Tầm Chu mặc kệ đổ mồ hôi, xử lý cô trước.
...
Một năm sau.
Lại là một ngày nắng đẹp nhưng tâm trạng ai cũng chẳng mấy tươi sáng.
Khung cảnh ồn ào đến mức Tề Ngọc Trân không muốn đứng trước mặt chồng, muốn trốn sau chồng.
Hai đội sản xuất trong công xã xảy ra xô xát trên đồng, không ít xã viên chảy máu nhưng rất may không có ai tử vong.
“Hay là chúng ta về nhà trước đi.”
Tống Tầm Chu thấy vợ mình trốn ở phía sau, cho là cô sợ hãi.
Các thành viên của đội sản xuất Phong Đăng không tham gia tranh cãi, chỉ có một số cán bộ đội sản xuất Phong Đăng tham gia hoà giải.
Hiện trường còn có rất nhiều xã viên hóng chuyện, cãi cọ ầm ĩ, nhức đầu.
Khi xảy ra chuyện ác liệt như vậy, thật sự khó có thể hoà giải thành công, phỏng chừng phải thù ghét cả đời, có khi còn truyền mấy đời.
Uỷ viên công an không thể duy trì trật tự ở hiện trường, người dân hai bên rất kích động, Tống Tầm Chu đã ở trong đội sản xuất gần năm năm, không hiểu bọn họ đang chửi bới cái gì.
Nghe không hiểu cũng tốt, khỏi làm bẩn tai.
“Không thể đi được, ba mẹ vẫn còn ở đây, em sợ những người đó kích động lại đánh nhau, lo họ sẽ làm ba mẹ bị thương, anh đứng trước mặt thì em sẽ an toàn hơn. Em đứng phía sau cảnh giác không ai lợi dụng sự hỗn loạn làm hại người khác và trộm đồ.”
Tề Ngọc Trân trốn sau lưng chồng không phải vì sợ hãi mà vì cô muốn trở thành đôi mắt thứ hai của họ.
“Cho dù có người lợi dụng hỗn loạn làm hại người khác, em cũng không ngăn được, em đứng ở trước mặt anh, anh sẽ bảo vệ em, nghe lời.”
Tề Ngọc Trân miễn cưỡng, cuối cùng cũng đứng trước mặt chồng mình.
Chồng cô làm trong đội sản xuất đã năm năm không hiểu được nhưng cô, người đã sống hơn hai mươi năm ở đây có thể hiểu được, nghe xong chỉ muốn bịt tai lại.
Tống Tầm Chu biết cô không muốn rời đi, nên khi nhìn thấy cô như vậy, anh đặt hai tay lên trên tay cô, chồng lên nhau, hiệu quả cách âm tốt hơn một tay.
Trò khôi hài kéo dài suốt buổi sáng, đội sản xuất hai bên miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ba mẹ cô vẫn chưa về nhà, Tề Ngọc Trân thấy người hai bên có lẽ sẽ không đánh nhau nữa nên cô cùng chồng và các em trai rời đi.
Trở về nhà, Tống Tầm Chu dặn Tề Ngọc Trân trong thời gian sắp tới không được ra ngoài một mình.
Tề Ngọc Liên nhận được thông báo trúng tuyển vào đầu tháng tám năm ngoái. Hiện cô ấy đang học lớp mười một, khai giảng đã về trường rồi, vốn dĩ một tháng về nhà một lần, nhưng tháng mười mộ trường cho nghỉ thu hoạch nửa tháng nên tháng mười không cho nghỉ nưa.
Sau khi Tề Ngọc Liên vào cấp ba thì một tháng không gặp nhau được vài lần, không có thời gian đi dạo cùng chị gái, vì vậy, ngoại trừ những việc rất quan trọng, Ngọc Trân không cần tự ra ngoài thì sẽ không tự ra ngoài.
Tống Tầm Chu cũng sợ dùng vũ khí đánh nhau quy mô lớn sẽ tạo điều kiện cho một số người lợi dụng lúc hỗn loạn làm điều ác.
Tề Ngọc Trân nói với chồng và hai em trai:
“Mọi người cố gắng không ra ngoài một mình, ở cùng nhau để an toàn hơn.”
Không lâu sau khi xảy ra vụ đánh nhau, công xã lại có tin khác.
Một tin tức đủ để gây náo động thanh niên.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục!
Tin tức về kỳ thi tuyển sinh đại học đến truyền đến công xã bằng đài phát thanh.
Nơi Tống Tầm Chu làm việc rất gần với địa điểm phát sóng của đội sản xuất, khi biết tin, anh vẫn làm việc như thường, không kích động đến mức đi xác nhận tin đó có phải là sự thật hay không.
Tề Ngọc Trân cũng nghe được tin tức về việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học từ đài phát thanh, tin tức này được phát lại liên tục.
“Chị! Chị!”
Tề Ngọc Trân đang thất thần nghĩ về kỳ thi tuyển sinh đại học, nghe giọng nói của em gái thì không khỏi nhìn về phía cô ấy.
Em gái cô đeo một chiếc túi vải nhỏ trên lưng chạy tới, cô nhanh chóng chạy tới hỏi em gái tại sao lại về trước kỳ nghỉ thu hoạch.
Tề Ngọc Liên: “Vì khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học nên các giáo viên cấp ba sẽ họp, tạm thời cho cả trường nghỉ. Trong túi vải của em có một tờ báo. Em thấy có rất nhiều người chen chúc trong đó để mua báo, em cũng mua một tờ, chị, em nghe nói hai đội sản xuất ở công xã mình đang đánh nhau, có đúng không? Ba mẹ vẫn ổn chứ?”
So với kỳ thi tuyển sinh đại học, Tề Ngọc Liên lo lắng về vụ đánh nhau hơn.
Ban đầu nghe nói hai đội sản xuất đánh nhau còn nói thật đáng sợ, nhưng không ngờ chuyện khủng khiếp như vậy lại xảy ra ở công xã của họ.
So với tin tức về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy càng lo lắng không biết gia đình mình có chuyện gì xảy ra hay không.
Tề Ngọc Trân: “Mẹ và ba không sao cả. Cả nhà chúng ta đều bình an. Ngọc Liên, em về nhà nghỉ ngơi trước đi. Một tiếng nữa chị sẽ về nhà nấu ăn.”
Tề Ngọc Liên tìm một chỗ sạch sẽ để đặt túi vải:
“Chị, em giúp chị làm việc. Làm xong sớm để về nhà.”
“Ừ, cũng được.”
Hai chị em cùng nhau làm việc, hiệu suất cao hơn rất nhiều, trên đường về nhà, Tề Ngọc Trân giả vờ không để tâm, nói:
“Ngọc Liên, sau khi em đọc xong tờ báo thì có thể cho chị mượn đọc không? Gần đây chị đang theo anh rể học đọc, không biết chị có đọc báo được không.”
Tin thi đại học đã lan khắp công xã, cô không thể giả câm điếc, vừa vặn em gái gái cô mua một tờ báo, cô đưa cho chồng xem.
“Có thể, sao lại không thể, chị đọc xong có thể cho thanh niên xem xem. Mấy thanh niên còn chưa ổn định trong đội sản xuất của chúng ta, nhất định họ rất muốn về quê. Trên báo có chính sách liên quan, thanh niên có thể đăng ký thi đại học.”
Tề Ngọc Liên biết mấy thanh niên rất muốn về nhà, mấy người thanh niên An có thể kiên trì năm năm không kết hôn để ổn định cuộc sống gia đình cho thấy họ có khát vọng quay về rất mãnh liệt.
Họ nhất định rất muốn đọc tờ báo này.
Nghe em gái nói xong, tâm trạng Tề Ngọc Trân càng phức tạp hơn:
“Được rồi, chị đọc xong sẽ cho bọn họ xem.”
...
Buổi trưa Tống Tầm Chu về đến nhà cũng không nói gì, vẫn ăn uống rửa bát như thường lệ.
Cho đến khi quay lại phòng và nhìn thấy tờ báo trên bàn.
Tiêu đề trên báo là tin tức về việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, và ba chữ thi đại học đặc biệt nổi bật.
Tề Ngọc Trân đi theo chồng:
“Ngọc Liên mua báo trong thành phố, xem nó có giúp ích gì cho anh không. Sau khi anh đọc xong thì em sẽ đưa cho thanh niên An và những người khác xem. Ngọc Liên bảo em cũng cho họ xem.”
“Để anh đọc nội dung phía trên trước đã.”
Tống Tầm Chu ngồi trước bàn làm việc.
“Được rồi, anh cứ chậm rãi đọc đi, có thông tin rất quan trọng thì anh có thể chép lại để nhớ.”
Tề Ngọc Trân nói xong cũng không quấy rầy anh đọc báo nữa.
Tống Tầm Chu im lặng ngồi ở bàn đọc báo suốt giờ nghỉ trưa.
Anh không lên tiếng, Tề Ngọc Trân cũng không lên tiếng, cô nằm trên giường suy nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi đã đến giờ ra ngoài làm việc, anh nói:
“Ngọc Trân, anh muốn bình tĩnh một ngày. Hôm nay em cố gắng đừng nói chuyện gì khác với anh ngoài việc nhà nhé.”
Tề Ngọc Trân gật đầu đồng ý.
Hiện tại cô là người nói chuyện với chồng nhiều nhất mỗi ngày, anh muốn bình tĩnh lại nên cô cố gắng không nói chuyện với anh và làm phiền anh.
Suốt một ngày rưỡi, trong thời gian rảnh rỗi, Tống Tầm Chu ở nhà ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, không biết đang nghĩ gì.
Tin tức về kỳ thi tuyển sinh đại học đến vào tối qua, đêm qua anh đi ngủ rất muộn.
Tối qua anh đúng giờ nằm trên giường, nhưng nhìn tần suất anh trở mình, cô có thể biết căn bản anh không hề ngủ.
Có thể thấy anh không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Chồng cô bị mất ngủ, cô cũng bị mất ngủ, suy nghĩ nhiều chuyện.
Đêm thứ hai khi tin tức thi đại học truyền đến, Tề Ngọc Trân rửa mặt xong, nằm trên giường, đắp chăn mỏng, trời vừa bước vào cuối tháng mười, thời tiết có chút lạnh.