Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 41: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 41



Không phải lo lắng cho bản thân mà là lo lắng cho Ngọc Trân.

Anh thật sự hy vọng vợ mình có thể thi đậu đại học, nếu bây giờ cô học đại học thì sau này cô sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Tề Ngọc Trân nhìn thấy Canh Tuệ. Canh Tuệ lúc này đang ở một mình. An Lâm và Tiết Quốc Thị đã trượt kỳ dự khảo, Sầm Vĩ lại là một người sống một mình và không muốn nói chuyện với những thanh niên khác trong ký túc xá. Canh Tuệ lại không thêm người bạn mới nào, chỉ có thể đợi một mình.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, nói với chồng vài câu rồi đi một mình đến nói chuyện với Canh Tuệ.

Cô muốn kết bạn với Canh Tuệ, buổi sáng cùng nhau đi, buổi chiều cùng nhau trở về đội sản xuất.

Tề Ngọc Trân là một trong số ít người bạn mà Canh Tuệ có thể nói chuyện cùng, là bạn bè trong lòng Canh Tuệ, khi Tề Ngọc Trân đến gặp cô ấy thì đương nhiên cô ấy sẽ không thờ ơ và chấp nhận lời đề nghị đi cùng.

Sau khi mọi người đến đông đủ thì lên đường vào thành phố.

Canh Tuệ và Tề Ngọc Trân đi cạnh nhau, Tống Tầm Chu đi ở phía bên còn lại của Tề Ngọc Trân.

Trên đường có rất nhiều người đang đọc sách, nhưng Canh Tuệ lại không đọc, nhìn vẻ mặt của cô ấy, Tề Ngọc Trân đoán cô ấy đang nhớ thầm trong đầu nên không nói chuyện với cô ấy nữa, mỗi lần nửa tiếng trôi qua, nhắc cô ấy một lần, thông báo còn bao lâu thì đến trường thi.

Khi môn thi cuối cùng kết thúc, Tề Ngọc Trân không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà chỉ nắm tay chồng khi cô bước ra khỏi phòng thi.

Hai vợ chồng im lặng bước đến cổng trường, cô buông tay chồng và nói:

“Ảnh hưởng không tốt đâu.”

“Mọi người đã đi hết rồi mà em mới cảm thấy ảnh hưởng không tốt sao?”

Tống Tầm Chu buồn cười nói.

Tề Ngọc Trân nhìn quanh, dường như không ai quan tâm đến họ, cô lại nắm lấy cánh tay chồng, nói:

“Em mệt quá, em còn cảm thấy mệt hơn cả lúc bận rộn ngoài đồng.”

Khi bận rộn làm ruộng, cơ thể mệt mỏi và đầu óc trống rỗng nên buổi tối đặt lưng xuống là ngủ.

Trong ba ngày thi đại học, mỗi ngày cô đi bộ bốn tiếng, đi bộ rất lâu, phải ngồi trong lớp mấy tiếng, căng thẳng khi làm bài thi, khi về đến nhà bị mất ngủ nhiều đêm liền, cô ngủ chưa được năm tiếng.

“Chiều nay chúng ta không phải thi, chúng ta đi mua chút đồ ăn rồi về nhà, sau đó chúng ta sẽ nằm trong phòng nghỉ ngơi và ngủ một giấc.”

“Ừm... Em đi tìm Canh Tuệ.”

Tề Ngọc Trân đi tìm Canh Tuệ, Tống Tầm Chu đi theo cô.

Ba người cùng nhau về, đi bộ đến trạm thực phẩm, Tống Tầm Chu đi mua thịt, mua hai phần thịt, mua cho mình ba cân thịt và một cân cho Canh Tuệ.

Canh Tuệ nhắn Tề Ngọc Trân nhờ Tống Tầm Chu giúp mua thịt lợn.

Cô ấy muốn mua một cân thịt lợn cho chị Phi Phi, vừa lúc ba mẹ cô ấy gửi cho cô ấy phiếu thịt, cô ấy không muốn một mình đến trạm thực phẩm mua thịt mà định đưa phiếu thịt và tiền sau khi thi xong, đúng lúc Tống Tầm Chu muốn mua thịt nên cô ấy nhờ Ngọc Trân bảo anh giúp cô ấy mua.

Mấy năm nay cô ấy ăn cơm ở nhà chị Phi Phi, biết tin cô ấy sắp thi đại học, những ngày này chị Phi Phi đã nấu rất nhiều món ăn cho cô ấy, hơn nữa không tính tiền, nấu miễn phí cho cô ấy.

Cô ấy và hai vợ chồng Tề Ngọc Trân đến hợp tác xã mua bán để mua bánh quy đường, trái cây, đi bộ đến trạm thực phẩm để mua thêm một cân thịt, tất cả đều đưa cho chị Phi Phi, xem như báo đáp thi đại học và sự chăm sóc mấy năm nay của chị ấy.

Điều kiện của gia đình Canh Tuệ thuộc loại bình thường nhất trong mấy thanh niên, nhưng với người thành phố thì xem như không tệ, ba mẹ không vì cô ấy đã năm năm không về nhà mà mặc kệ sự sống chết của con gái, họ vẫn sẽ gửi đồ cho cô ấy, biết cô ấy đi thi đại học thì đã gửi tiền và phiếu thông dụng cả nước cho cô ấy.

Cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội sử dụng.

Bây giờ thi đại học đã kết thúc, có thể nói một số lời, Tề Ngọc Trân nói với Canh Tuệ:

“Đợi cô có thông báo trúng tuyển rồi, sau khi suy nghĩ thời gian về nhà, cô đến tìm tôi. Tôi sẽ nhờ ba tôi biết thư giới thiệu, xem xem có thủ tục gì cần xử lý không, chúng tôi sẽ giúp cậu chuyển những thứ như lương thực,….”

Canh Tuệ cúi đầu nhìn thứ mình đang cầm trong tay:

“Có thể tôi sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển, có thể sẽ trượt.”

“Thật sao? Tôi cảm thấy cô có thể nhận được thông báo trúng tuyển. Cô là người làm những việc lớn một cách lặng lẽ.”

Cô tin Canh Tuệ còn hơn cả em mình.

Kỳ dự khảo Sầm Vĩ và Canh Tuệ đều được hơn 300 điểm, nhưng điểm của họ khác nhau, Sầm Vĩ thi được hơn 320 điểm và Canh Tuệ thi được hơn 390 điểm, tức là gần 400 điểm.

Canh Tuệ: “Bản thân tôi cũng không xác định, nhận được sẽ đến tìm cô.”

“Ừm.”

Trở lại đội sản xuất, ba người tách ra, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu trở về nhà.

Đã một giờ rưỡi chiều, gần hai giờ, người trong nhà, trong đó có em gái nghỉ ở nhà đã ra ngoài làm việc và để sẵn bữa trưa cho họ.

Hai vợ chồng ở trong thành phố chưa ăn gì nên rửa mặt rửa tay rồi ngồi xuống ăn trưa.

“Em xem trọng Canh Tuệ như vậy, vì sao không có lòng tin vào chính mình?”

Không phải Tống Tầm Chu ăn cơm không nói chuyện, chỉ là ở trước mặt người khác không nói chuyện mà thôi.

Anh không nói gì trên đường về nhà, chỉ im lặng lắng nghe các cô nói chuyện.

Tề Ngọc Trân: “Em và Canh Tuệ ở hai hoàn cảnh khác nhau. Canh Tuệ thực sự rất mạnh mẽ. Em rất ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy tự mình đạt điểm cao, đổi là em...”

Cô còn chưa nói xong, Tống Tầm Chu liền cắt ngang:

“Nếu là em, em còn lợi hại hơn cô ấy. Nếu em cố gắng hơn, anh xấu hổ không bằng.”

“Em sẽ không vì lời nói của anh mà trở nên kiêu ngạo, em hiểu rõ bản thân mình.”

Tề Ngọc Trân muốn nói mình khiêm tốn, nhưng cô cảm thấy nói mình khiêm tốn thì không hay lắm, cho nên cô dứt khoát không nói .

“Anh không tính.”

“Được rồi, anh không tính... Tầm Chu, năm nay có thể đón Tết ở nhà em được không? Em nghĩ đón tết xong mình đi Hoa Đô, năm sau cũng được, năm nay đón tết ở Hoa Đô, năm sau thì về nhà em đón tết.”

Tề Ngọc Trân thực sự muốn sau tết hẵng đi nhưng nghĩ đến chồng năm năm rồi không về nhà đón tết, cô đổi ý định.

Tống Tầm Chu: “Ăn tết xong đi cũng được, anh không nóng lòng muốn về nhà ăn tết, nhà anh bên kia ăn tết cũng không náo nhiệt lắm, chờ trở lại Hoa Đô thì anh cùng em thuê nhà ở gần trường.”

Tề Ngọc Trân rất khó hiểu:

“Em thi đỗ rồi, sao anh lại muốn thuê nhà gần trường em? Chúng ta không thể ở ký túc xá sao?”

Cô nghe thầy giáo nói rằng học ở trường Đại học Sư phạm và Đại học Nông nghiệp không phải đóng học phí và tiền ăn ở, ngoài ra còn có trợ cấp sinh hoạt hàng tháng.

Không chỉ Đại học Sư phạm và Đại học Nông nghiệp, hẳn là Đại học Hoa Đô cũng miễn học phí và phí ăn ở.

“Anh không thích sống trong ký túc xá, ngành hóa học anh chọn trong phòng thí nghiệm hóa học có rất nhiều thuốc thử độc hại, học sinh có thể bị nhiễm độc và bị bỏng trong đó. Mặc dù anh đã chọn vật liệu phi kim loại vô cơ, tương đối ít độc hại hơn nhưng vẫn có độc. Biết đâu lại có một người bạn cùng phòng điên khùng sẽ đầu độc anh.”

Tề Ngọc Trân ngạc nhiên:

“Hóa học nguy hiểm như vậy à?”

“Rất nguy hiểm. Sinh viên đại học về cơ bản không được tiếp cận phòng thí nghiệm, nhưng thật ra không cần quá lo lắng. Bỏ qua khả năng bị bạn cùng phòng đầu độc, anh ghét cuộc sống ký túc xá, Ngọc Trân, em biết mà.”

Tất nhiên Tề Ngọc Trân biết chồng cô không thích ở ký túc xá thanh niên hay bất kỳ ký túc xá tập thể nào.

“Nếu em không thi đậu thì em sẽ sống cùng anh ở gần trường anh. Nếu em thi đậu thì điều đó phụ thuộc vào khoảng cách của chúng ta. Em cảm thấy trường nông nghiệp sẽ không được xây ở những khu đô thị quá sầm uất, nếu nơi em ở tương đối xa thì em vẫn ở ký túc xá, anh thuê nhà, ngày nghỉ em sẽ đến tìm anh.”

Khi điền đơn nguyện vọng, cô đọc cuốn sách chuyên ngành của trường, trường Đại học Nông nghiệp có rất nhiều chuyên ngành, bao gồm lâm viên, làm vườn, bảo vệ thực vật, thú y, v.v., nhìn là biết sẽ không được xây ở khu vực thành thị.

Cô không ngây thơ đến mức cho rằng Hoa Đô chỉ có diện tích bằng một công xã, Hoa Đô lớn hơn huyện của họ rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.