Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 43: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 43



"Anh rể không quan tâm mấy lời đồn thổi đâu chị, suy nghĩ của anh ấy tích cực thật." Thấy chị gái đã may xong vỏ chăn, Tề Ngọc Liên ngồi phịch xuống chăn.

Tề Ngọc Trân thu dọn kim chỉ, dặn dò em gái một việc:

“Sau khi chị đến Hoa Đô, tháng nào chị cũng sẽ viết thư về nhà. Bao giờ em về thì viết thư hồi âm giúp chị, kể cho chị nghe tình hình ở nhà thế nào, sức khỏe ba mẹ ra sao. Nếu ba mẹ bị thương hay ốm đau gì, em phải viết thư báo cho chị biết đấy nhé."

Cô thấy chồng viết thư, nên nghĩ ra mình cũng có thể viết thư về nhà.

Viết thư rẻ và tiện hơn gọi điện thoại, em trai em gái đều biết chữ, có thể đọc thư cho ba mẹ nghe.

Ba mẹ cũng không phải người mù chữ, họ biết một số chữ, cô sẽ viết đơn giản dễ hiểu, để họ có thể đọc được.

"Em ở trường, không thể ngày nào cũng trông ba mẹ được, em sẽ nhờ anh hai và anh ba làm tai mắt của em, theo dõi ba mẹ, viết thư hồi âm đúng hạn hằng tháng. Nếu chẳng may em thi đỗ đại học, không thể về nhà hằng tháng, nhiệm vụ viết thư giao cho anh hai. Nếu anh hai bận thì anh ba viết, hai anh đều biết chữ cả."

Sở dĩ nói "chẳng may" là vì Tề Ngọc Liên cũng không chắc mình có thể thi đỗ.

Cô ấy không thực sự muốn học đại học, trường trung học phổ thông của họ là trường tốt nhất trong huyện. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cô giáo nói theo lý thuyết tất cả học sinh đều nên tham gia thi, học sinh nào không muốn thì cần gặp riêng cô giáo để giải thích.

Năm đó do chị gái đề nghị nên Tề Ngọc Liên mới thi vào trung học phổ thông, sau khi vào học trung học phổ thông, cô ấy không có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Ba mẹ cô ấy là nông dân, không phải công nhân. Nếu là công nhân, có lẽ cô ấy còn có thể kế thừa công việc của ba mẹ.

Làm nông dân thì không cần học trung học phổ thông cũng có thể làm được, chỉ cần không ngại khó khăn vất vả là đủ.

Học sinh trung học phổ thông thì dễ tìm việc, với điều kiện phải có vị trí thừa, ba mẹ cũng chưa nói sau khi cô ấy tốt nghiệp sẽ cho cô ấy làm gì trong đội.

Ý tưởng ban đầu rất đẹp, nhưng sau khi học trung học phổ thông xong, ý tưởng đó đã bị dội một gáo nước lạnh.

Rõ ràng đã tưởng học trung học phổ thông có thể coi như có ba năm thoải mái, sau ba năm có thể về quê làm ruộng, được hưởng luôn điểm công của người trưởng thành, tốt biết mấy.

Thực tế sau khi vào trung học phổ thông, cô ấy dần dần cảm thấy không cam lòng, không muốn sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông lại phải về nhà làm nông. Các bạn có quan hệ đều có thể làm công nhân.

Cô ấy cảm thấy làm công nhân nhẹ nhàng hơn nông dân, công nhân là công việc ổn định, còn nông dân thì phải dựa vào ông trời.

Khi ông trời tâm trạng không tốt, có thể đánh đổ bát cơm của bạn bất cứ lúc nào. Không chỉ đổ, mà còn dùng đế giày bẩn đạp lên cơm mấy lần, khiến bạn không thể ăn được.

Không có quan hệ ở thành phố, không biết sau này sẽ làm gì, nên cô ấy chọn tham gia kỳ thi đại học theo số đông. Không biết có thi đỗ hay không, thi đã rồi tính sau.

Cô ấy không vì chị gái và anh rể thi tuyển sinh đại học được điểm cao mà nghĩ kỳ thi tuyển sinh đại học dễ dàng, ai từng đi học đều biết không dễ chút nào.

Người khác thi đỗ đại học là do thực lực, cô ấy thi đỗ là do may mắn.

"Được rồi, Ngọc Liên, khi nào các em chia khối? Em có muốn học khối tự nhiên không? Nếu em học khối tự nhiên, trước khi chị đi chị sẽ dạy em nội dung môn Vật lý và Hóa học." Tề Ngọc Trân vẫn hy vọng em gái có thể thi đỗ đại học.

Thi đỗ đại học, nhà nước sẽ phân công công việc ổn định, thật tốt biết bao.

Tề Ngọc Liên lập tức chui vào chăn, vẻ mặt "chị ơi, tha cho em đi”.

Nhìn ra thái độ của em gái, Tề Ngọc Trân chạm nhẹ vào trán em gái:

“Nếu em thay đổi ý định, nói với chị, chị sẽ kèm cặp em."

Cô nghĩ mình dạy em gái không vấn đề gì, cô sẽ theo phương pháp dạy của chồng, dễ hiểu, dễ tiếp thu.

"Em không muốn học Vật lý, Hóa học, em chọn khối xã hội. Chị à, chị đã thi đại học xong rồi mà vẫn có thể đọc sách. Nếu em thi xong, em nhất định sẽ đẩy tất cả sách ra, đẩy thật xa!"

Cô ấy không muốn nhìn thấy sách, cô ấy say chữ, nhìn thấy chữ là choáng váng.

"Không muốn chọn khối tự nhiên, muốn chọn khối xã hội, chị có thể kèm em môn Toán." Tề Ngọc Trân chuyển sang môn khác.

Toán là môn bắt buộc thi, môn Toán cấp 3 dễ hiểu hơn Vật lý, cô nghĩ vậy.

Tề Ngọc Liên lập tức úp mặt vào chăn.

"Thôi được rồi, chị không nói nữa, chị đi đây." Tề Ngọc Trân cầm hộp kim chỉ, rời khỏi phòng em gái.

Giấy báo trúng tuyển đến vào giữa tháng 1, Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân đều đỗ nguyện vọng một.

Giấy báo trúng tuyển của Tề Ngọc Trân được gửi kèm thêm giấy giới thiệu trường, thông tin trúng tuyển, bản đồ, v.v.

Tề Ngọc Trân xem bản đồ trước, bản đồ là bản đồ trường, trường chia thành khu Đông và khu Tây, ghi chú rõ khoa nào ở khu nào.

Cô chọn chuyên ngành Nông học thuộc khoa Nông học, khoa Nông học ở khu Đông.

Toàn bộ bản đồ lấy đại học Nông Nghiệp làm trung tâm, là bản đồ phạm vi nhỏ, may mà trên đó còn có ghi chú đơn giản tên các trường khác.

"Trường này anh biết, không xa đại học Hoa Đô lắm." Tống Tầm Chu chỉ vào trường nằm ở góc nhỏ bản đồ.

Nếu không có thị lực tốt, rất khó để ý đến trường ở góc bản đồ.

Trường ở góc nhỏ không có nghĩa là trường nhỏ.

Nghe giọng điệu của chồng, cô có thể biết đó cũng là một trường đại học trọng điểm:

“Là trường trọng điểm đúng không?"

Hình như cô không thấy tên trường này trong danh sách tuyển sinh năm nay.

Tống Tầm Chu cũng không thấy tên trường này trong danh sách tuyển sinh năm nay:

“Không biết là sáp nhập hay tạm thời không tuyển sinh, có lẽ là trường trọng điểm, anh không chắc, mười năm trước không chú ý trường nào là trường trọng điểm lắm."

Tề Ngọc Trân:

“Có phải là chia từng cơ sở không?"

Giấy báo trúng tuyển của chồng đến sớm hơn cô, không có bản đồ, chỉ ghi địa chỉ của cơ sở.

Cô không hiểu khái niệm cơ sở nên thắc mắc, không phải học đại học sẽ học chung một trường sao?

Ý cô là các cơ sở không ở trong một khu như trường trung học phổ thông hả?

Chồng cô giải thích một chút về cơ sở.

Trường đại học có nhiều chuyên ngành, số lượng giảng viên và sinh viên của một ngành có thể có nhiều hơn toàn bộ học sinh và giáo viên của một trường trung học phổ thông bình thường.

Trường hợp tốt là các cơ sở đều ở một nơi, trường hợp không tốt là các cơ sở cách xa nhau, cách nhau hàng vài chục vài trăm cây số, nằm ở hai đầu của một thành phố.

Khi quy hoạch khu vực, các trường không nghĩ đến sau này có thể phát triển đến mức nào, đến khi phát triển lớn mạnh rồi thì mới phát hiện các trường khác ở xung quanh cũng đang phát triển, trở thành những trường có tên tuổi không thể coi thường.

Không ai dễ dàng nhượng bộ.

"Không đâu, trường này, đường này, anh biết hết, chứng tỏ trường của chúng ta không xa lắm." Tống Tầm Chu rất chắc chắn.

"Thế thì tốt, đỡ phiền. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta về thì ở nhà anh trước phải không?"

"Phải nhận được thư hồi âm mới xác nhận được, nơi anh sống mười năm trước đã lâu không có người ở. Khi ba mẹ anh chuẩn bị vào nhà máy cải tạo lao động, cả gia đình anh đã dọn đến nhà được phân phối của nhà máy.

Nhà ở gần đại học Hoa Đô cũng là nhà được phân phối. Năm năm trước anh rời khỏi Hoa Đô, nhà không bị thu hồi, không biết bây giờ đã bị thu hồi chưa. Nếu chưa bị thu hồi, chúng ta tạm thời ở đó, tìm được nhà rồi chuyển đi sau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.