Đèn điện sáng hơn đèn dầu rất nhiều, cô thấy rõ trước khi tắt đèn, nét mặt chồng mình vẫn như thế, chưa bình thường trở lại..
Anh chui vào chăn xong liền ôm lấy cô, khẽ hôn lên gương mặt cô.
Anh không nói xin lỗi nữa, nhưng cảm giác mà nụ hôn này mang lại khiến cô nhận ra anh vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân.
Tề Ngọc Trân không nói lời nào, cô suy nghĩ về nguyên nhân khiến trái tim anh tổn thương suốt từ chiều đến giờ.
Lẽ nào là do không đúng giờ?
Mọi người không cho anh biết thời gian cụ thể. Anh là một người rất cẩn trọng, chưa được thông báo thời gian buổi học kết thúc thì anh cũng sẽ không nói mấy giờ mình sẽ đến.
Tề Ngọc Trân:
“Em đã là người lớn hai mươi mấy, không phải trẻ con. Em sẽ không khóc lóc hay cho rằng anh vứt bỏ em chỉ vì đợi lâu mà anh không đến.”
“Anh phải học cách quen với việc em không ở bên cạnh anh mọi lúc. Một tuần nay chúng ta như hình với bóng, nhưng từ lúc anh bắt đầu nhập học, thời gian bầu bạn của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều. Anh phải tập làm quen với điều đó, ban ngày đi học thì phải tập trung học thật nghiêm chỉnh.”
“Em thấy chương trình học trong học kỳ mới của anh cực kỳ nặng, cả buổi tối cũng có môn học. Nếu anh muốn học hành nghiêm túc thì không được phép nhung nhớ em trong giờ học."
Năm nay đặc biệt không có học kỳ làm quen mà tân sinh viên sẽ vào thẳng chương trình học. Khi đọc thời khóa biểu của anh, cô cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy lịch học của mình có khi cũng sẽ “kinh khủng” như vậy. Chồng cô học chương trình năm năm, chương trình học năm nhất rất nặng.
Lịch học dày đến mức không trống được một buổi nào.
Cô có chút hối hận vì lúc trước không đăng ký nội trú, nếu kiên trì một chút thì đã không bất tiện như vậy.
Như vậy thì hai vợ chồng cũng có thể gặp nhau vào ngày nghỉ.
Nhưng nghĩ lại, với chương trình học dày như thế, áp lực cho giảng viên và cả sinh viên đều rất lớn.
Những sinh viên có thể thi đậu đại học Hoa Đô đều được xem là thiên tài. Nhưng một người có giỏi đến đâu thì cũng sẽ có người giỏi hơn, núi này cao còn có núi cao hơn.
Chồng cô chưa bao giờ cảm thấy vất vả trong việc học tập, bình thường anh đều học rất hiệu quả và nhẹ nhàng. Nhưng trong một lớp học toàn là thiên tài, áp lực lớn đến mức đó, liệu anh có cảm thấy ngộp không?
Khi anh gặp áp lực, dù sao cô cũng phải ở bên cạnh, giúp anh giải tỏa căng thẳng. Với bản thân, khi cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng sẽ muốn được chồng ở bên cạnh để giảm bớt áp lực, cho dù chỉ ôm một cái cũng được rồi.
Có thể nói ở đâu cũng có mặt lợi mặt hại.
Cuối cùng thì Tống Tầm Chu cũng chịu nghe lời cô, không còn xoắn xuýt về chuyện để cô đợi lâu nữa.
"Về sau chúng ta sẽ ăn cơm trưa ở nhà. Bây giờ anh đã có lịch học, nếu buổi tối không có lớp thì về nhà sớm, còn buổi tối có môn học thì anh cứ ở trường học chờ em, tan học em sẽ sang chỗ anh. Em cũng sẽ hỏi xem cô có thể lấy giúp em phiếu xe đạp không, nếu không có phiếu xe đạp thì mua xe cũng cũng được."
Chín giờ tối anh mới tan học, nếu muốn tắm thì chỉ có thể tranh thủ tắm sau khi lớp buổi chiều kết thúc, tắm rửa xong phải nhanh chóng giải quyết cơm tối rồi quay lại lớp học.
Xe khách ngừng chạy lúc tám giờ, chín giờ sẽ không có xe về.
Nhất định phải tìm được xe đạp.
"Anh đi xe đạp buổi tối phải cẩn thận, cất kỹ đèn pin, chạy sát vào lề." Tề Ngọc Trân không cách nào nói ra ý định đăng ký ký túc xá.
Hôm nay lúc báo danh, chồng cô đã nói rõ rằng sẽ không trọ ở trường, cũng đã đăng ký xong nên cô không tiện thay đổi.
"Ngày em nhập học anh sẽ không đi cùng em cả ngày được, nhưng bữa trưa anh sẽ nấu món ngon cho em nhé!" Tống Tầm Chu yêu vợ của mình, nhưng cũng không thể nào vừa nhập học đã bỏ bê vì vợ.
Sinh viên xin nghỉ học không dễ, anh chỉ có thể đưa cô đến trường vào buổi sáng.
"Ừm! Ăn xong thì em sẽ có sức học tập."
"Em muốn ăn gì?"
"Muốn ăn cải thảo xào với đậu hủ non." Hai nguyên liệu này khá dễ mua, cộng thêm tay nghề nấu ăn của chồng cô, món này nhất định sẽ rất ngon.
Tống Tầm Chu:
“Cái đó đâu gọi là ăn ngon? Em phải chọn món nào có thịt đi."
"Món thịt sao, vậy em muốn ăn cá kho, trưa hôm đó ăn cá kho và cải thảo xào đậu hủ được không?"
"Được, hai món này đều rất đơn giản."
"Cảm ơn Tầm Chu." Tề Ngọc Trân hôn anh.
Cả hai đã thân mật nhiều lần, cô quen thuộc đến mức có thể tìm được đúng vị trí trong bóng tối.
Bàn chuyện cơm trưa xong, tâm trạng bức bối của Tống Tầm Chu cuối cùng cũng giảm bớt, anh tiếp tục thân mật với cô.
Anh vô cùng ghét việc mình không thể đúng giờ được. Đúng là hai vợ chồng không thỏa thuận thời gian cụ thể, nhưng như thế không có nghĩa là anh không quan tâm đến thời gian, anh đã nghĩ là trễ nhất là năm giờ chiều.
Sau khi kết thúc lớp đầu tiên, giáo viên mới báo cho mọi người rằng sẽ học tiếp một môn nữa. Ngoài mặt thì anh không có biểu cảm khác thường, thế nhưng trong lòng cực kỳ nôn nóng.
Đến nghe giảng bài mà anh cũng phân tâm, tâm trí chủ yếu đặt trên người Ngọc Trân, không biết cô có sốt ruột chờ anh hay không.
Khi lớp thứ hai kết thúc, anh chạy không kịp thở đến khu vực phòng tắm, lại nhìn thấy Ngọc Trân ngoan ngoãn ngồi trong góc nhỏ, không cần phải nói anh khó chịu nhường nào.
Ngọc Trân không hề có biểu hiện tức giận hay khó chịu, cũng do cô như thế nên anh lại càng thêm áy náy.
May mắn, may mắn là Ngọc Trân thật sự không thèm để ý.
Vào ngày Tề Ngọc Trân đi báo danh, buổi học đầu tiên cũng diễn ra vào buổi chiều. Có cả chủ nhiệm lớp và cả cố vấn học tập.
HÌnh như do chủ nhiệm chỉ phụ trách một lớp nên có khá nhiều thời gian. Năm mươi sinh viên trong lớp đều được tự giới thiệu và nói sơ qua lý do mình chọn học chuyên ngành nông nghiệp.
Chủ nhiệm lớp cô là một người đàn ông trung niên, cố vấn thì là một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi.
Tề Ngọc Trân tràn ngập tò mò với cuộc sống cấp ba, lên đại học cô cũng tò mò y như thế.
Trước khi quen biết nhau, chồng cô cũng không đi học đại học. Chẳng qua là có người thân làm giảng viên đại học nên anh mới biết về quá trình học tập ở đây.
Hôm nay có thể gặp thầy chủ nhiệm, nhưng trong bốn năm sau đó lại không nhất định có thể gặp nhau.
Khi lên đại học, không phải cái cũng tìm đến thầy chủ nhiệm. Đa số mọi người sẽ hay gặp cố vấn hơn, đó là người phụ trách việc học tập thường ngày của sinh viên.
Mấy chuyện như xin nghỉ phép, mâu thuẫn trong ký túc xá đều cần nhờ đến cố vấn.
Nói đến tự giới thiệu, không có sinh viên nào chủ động đứng lên để giới thiệu trước, thế là thầy chủ nhiệm liền gọi tên từng người theo danh sách.
Người đầu tiên là một nam sinh. Bị gọi lên đầu tiên nhưng cậu ấy không run lắm. Màn tự giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói tên chữ mình cùng tuổi tác, sau đó là nói ngắn gọn nguyên nhân học nông nghiệp.
Nói về nguyên nhân, trước hết phải nói đến câu “Binh mã không động, lương thảo đi đầu”, trước khi đánh trận phải chuẩn bị đầy đủ lương thực để ăn và cỏ khô cho ngựa.
Các chiến sĩ xông pha chiến đấu, sẵn sàng chịu nguy hiểm tính mạng để bảo vệ quốc gia, cậu ấy hy vọng bọn họ có thể được ăn no, không phải lo lắng chuyện hậu phương.
Chủ nhiệm và cố vấn vỗ tay, các bạn học ngồ dưới cũng vỗ tay.
Lý do của bạn học thứ hai lại tương đối nặng nề. Cô ấy nói mình đã từng gặp người chết đói, từng thấy người ta bị đói đến gầy trơ cả xương, cô ấy hy vọng không có ai phải chịu khổ như thế nữa, vậy nên quyết định chọn học nông nghiệp.
Lần này không có tiếng vỗ tay, nhưng chủ nhiệm có ghi nhận một câu, đó là sẽ càng ngày càng ít người phải chịu đói.