Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 79: Đôi Vợ Chồng Nhỏ - Chương 79



“Không nghe, vừa nãy chỉ có mình anh ở đó.” Tống Tầm Chu ngồi xuống bên cạnh vợ, cùng cô nghiên cứu cách cắt chữ ‘Hỷ’.

Hai vợ chồng nghiên cứu khoảng năm phút, Tống Tầm Chu bắt đầu gấp và cắt giấy. Cắt xong, Tề Ngọc Liên không thể không nhìn xem anh rể có cắt thành công chữ ‘Hỷ’ không.

Đã cắt xong.

Tề Ngọc Trân mở tờ giấy ra:

“Tầm Chu thật khéo tay.”

Dịp tết tới, cô muốn học thêm vài kiểu cắt hoa văn dán lên cửa sổ nhà bố mẹ chồng. Còn nhà mình thì tùy tình hình mà dán hoặc có lẽ sẽ không dán nữa, vì nếu dùng keo hay hồ dán lên cửa tường một thời gian sẽ rất khó gỡ sạch, nghĩ đến những yêu cầu khó khăn của chủ nhà, Tề Ngọc Trân thấy thôi vậy.

Tống Tầm Chu bắt đầu cắt tờ thứ hai:

“Chữ hỷ dễ cắt, chứ những hoa văn khác thì anh không biết cắt đâu.”

Lần này anh cắt nhanh hơn nhiều, Tống Tầm Chu cắt tổng cộng sáu tờ rồi đem đi dán chữ "Hỷ", chỉ dán ở cửa chính và cửa bếp, còn những chỗ khác như phòng cưới thì đợi em trai về tự dán. Hôm nay chỉ có ba người họ ở nhà chuẩn bị, ba mẹ đi làm ngoài đồng. Sau khi thu hoạch xong, nghỉ ngơi hai ba ngày, cả nhà lại tiếp tục ra đồng làm việc.

“Anh rể dán đẹp thật đấy.” Tề Ngọc Liên nhìn cửa bếp, không khỏi cảm thán.

Tề Ngọc Trân đứng cạnh em gái nhìn:

“Chị thì không thể dán đẹp như vậy được, không có nếp nhăn nào. Lúc chị và anh rể cưới, chữ ‘Hỷ’ là chị cắt, bảo em trai dán mà làm mấy người đứng nhìn, làm mãi mới xong.”

“Em nhớ, em nhớ, khi đó em cũng đứng nhìn. Xem ra dán cửa sổ không nên có người đứng giám sát, không ai chỉ đạo thì sẽ không căng thẳng.” Cô ấy vừa nói chuyện với cô, thật sự không chú ý quá trình anh rể dán chữ hỷ.

“Thường thì dán cửa sổ cần có người bên cạnh nhìn, nếu không sẽ dán lệch mà không biết.” Giấy đỏ không nhiều đến mức có thể lãng phí.

“Chữ hỷ đã cắt dán xong, kẹo cưới cũng gói rồi, còn gì nữa không?” Tống Tầm Chu đứng cạnh, rất điềm tĩnh hỏi.

Tề Ngọc Trân suy nghĩ:

“Tạm thời không còn gì nữa. Mẹ chỉ giao cho chúng ta từng này thôi. Giờ chỉ cần đợi đến ngày mốt là em trai kết hôn.”

“Chẳng biết Phán Ni có dễ gần không nữa.” Không có việc gì làm, Tề Ngọc Liên ngồi xuống ghế.

Chủ đề này có thể nói trước mặt anh rể.

Tề Ngọc Trân đáp:

“Dễ gần mà, không phải chúng ta đã gặp Phán Ni rồi sao? Em ấy trông hơi kín đáo nhưng không quá mức. Như vậy là vừa phải, bố mẹ sẽ không cảm thấy khó khăn khi ở chung.”

Các em của cô đều dễ gần, cô chỉ lo bố mẹ không hợp với con dâu mà thôi.

Tề Ngọc Liên kết luận:

“Em thấy chị ấy còn dễ gần hơn chị Phi Phi và chị Thang Tuệ.”

Đám cưới của Tề Đào Thanh vẫn mời toàn bộ người trong ký túc xá.

Cả Tiết Quốc Thụ và An Lâm đều đến, nhưng Sầm Vỹ lại không tới. Với lần thi đại học thứ hai thất bại, An Lâm tỏ ra khá thoải mái nhưng Sầm Vỹ thì không. Có lẽ anh ta không muốn gặp hai sinh viên đại học trọng điểm, nên tìm cớ từ chối không đến.

Biết tin thầy chủ nhiệm cũ Sầm Vỹ không đến, Tề Ngọc Liên vui mừng khôn xiết. Khi An Lâm và Tiết Quốc Thụ đến, cô ấy còn hỏi An Lâm:

“Sầm Vỹ thật sự không đến đấy chứ?” Cô ấy không muốn gọi anh ta là thầy Sầm hay thanh niên trí thức họ Sầm, mà chỉ gọi thẳng tên.

“Không đến đâu, thầy ta đâu có mặt mũi mà tới. Chị nói thật, nếu thầy ta chịu hạ thấp yêu cầu, có lẽ năm ngoái đã rời khỏi đây rồi. Điểm không cao cũng có trường nhận, nhưng cứ đâm đầu vào đại học trọng điểm, tưởng dễ thi lắm sao?” An Lâm nói chuyện không một chút khách khí.

Có một số người, như Sầm Vỹ, thật sự quá tự tin vào bản thân, cũng không hiểu sao lại kiêu ngạo đến thế.

Tề Ngọc Liên gật đầu:

“Đúng vậy, không phải ai cũng như chị và anh rể em, thiên tài có thể dễ dàng đậu đại học trọng điểm. Em thì không như vậy. Năm sau thi đại học, em sẽ chọn trường phù hợp với điểm số của mình, không đậu cũng chẳng sao.”

Nếu không học cấp ba, chị gái và anh rể đều đậu đại học sẽ khiến cô ấy nghĩ lầm rằng thi đại học rất dễ.

Nhưng đã học xong cấp ba thì sẽ biết thi đại học khó cỡ nào.

Tề Ngọc Trân đang bận rộn tiếp khách, đi ngang qua thì nghe được lời này của em gái:

“Chị không hề thi chơi đâu nhé, khoảng thời gian đó vất vả lắm, trong mơ vẫn thấy mình đang giải đề.”

Cô vừa nói xong đã bị gọi đi.

Nếu không vội thì cô còn muốn kể bản thân mình ôn thi vất vả như nào, áp lực lớn ra sao.

Cô không phải thiên tài, cô chỉ là một người bình thường khá chăm chỉ mà thôi.

An Lâm:

“Chẳng biết sao chị em lại khiêm tốn nữa, được khen là thiên tài thì mất mặt lắm à? Chị mà thi đậu đại học, ba mẹ chị nâng chị lên trời luôn quá. Chị em là thiên tài đấy.”

Thời gian ôn tập ngắn, ban ngày phải làm việc, chỉ có ban đêm mới học được, dưới tình hình eo hẹp như vậy mà cô vẫn có thể đậu đại học trọng điểm ngay lần thi đầu tiên, không phải thiên tài thì là cái gì?

Tống Tầm Chu chỉ phụ đạo cho cô, anh đâu thể đoán trúng đáp án các câu hỏi trong đề thi của cô.

Tề Ngọc Liên vừa định nói em cũng nghĩ vậy thì bị gọi đi giúp đỡ.

Xem ra hôm nay lại không thể ăn trưa đúng giờ được rồi.

Hai chị em đều bận việc, Thang Tuệ đã rời đội sản xuất mấy tháng trước, Nhị Nha cũng gả đến đội sản xuất khác, không còn ai nói chuyện, An Lâm đành tập trung vào việc ăn uống.

Uống rượu mừng nhưng chẳng có ai để tám chuyện, đôi khi cũng thật cô đơn.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Đường Nữu dẫn hai con gái tới.

Em trai kết hôn, Tề Ngọc Trân tự mình đi mời mẹ con Đường Nữu, cô dặn họ lần này đừng đến muộn quá, đến sớm một chút.

Cũng giống như ngày cô kết hôn, bà Liễu đến sớm hơn cả ba mẹ con, cô hỏi bà Liễu khi nào mẹ con Đường Nữu tới được, bà Liễu nói có lẽ một giờ nữa họ mới đến.

Nghe đến một giờ, Tề Ngọc Trân không bảo em gái đi gọi người nữa, bà Liễu đến trước lúc khai tiệc nửa giờ, một giờ tức là tiệc đã bắt đầu ba mươi phút rồi, không tính là quá muộn.

An Lâm biết tiệc cưới của em trai Tề Ngọc Trân không phong phú như tiệc cưới của Tề Ngọc Trân, dù sao tiền tiệc cưới của Tề Ngọc Trân là do Tống Tầm Chu bỏ ra, nhà Tống Tầm Chu khá giả, có tiền trong tay, tổ chức tốt hơn là điều đương nhiên.

Biết hôm nay không quá phong phú, cô ấy cũng không đến quá sớm, cố ý canh đúng thời gian ăn.

Khi cô ấy và Tiết Quốc Thụ đến vẫn còn chỗ ngồi, ba mẹ con Đường Nữu đến vẫn còn chỗ, khi họ đến vừa vặn có bàn khách ăn xong đã rời đi.

Hôm nay khách đến ăn tiệc cưới đều không định ở lâu, ăn xong lấy kẹo cưới rồi đi ngay.

Thấy mẹ con Đường Nữu đến, An Lâm cầm bát đũa của mình ngồi bên cạnh họ.

Cô ấy không vội rời đi, cô ấy định từ từ ăn, dù sao cũng rảnh rỗi, không ai trò chuyện với mình, tìm mẹ con Đường Nữu nói chuyện cùng.

Với mẹ con Đường Nữu, An Lâm không phải người xa lạ, cô ấy từng tặng kẹo cho họ ăn, mỗi lần gặp mặt cũng nói vài câu, an ủi Đường Nữu, khuyên Đường Nữu nghĩ thoáng hơn.

Một bàn khách ăn xong đi khỏi rồi, bát đũa đã dùng được dọn, thay vào đó là một bàn thức ăn mới cho ba mẹ con Đường Nữu.

Hai đứa nhỏ Đại Thu và Nhị Thu không nghĩ nhiều như người lớn, không nhớ rõ hồi dì Ngọc Trân kết hôn họ ăn ngon thế nào, chỉ biết trước mắt là bữa ăn tuyệt vời, vẫn ăn ngon lành như lúc đó.

An Lâm từ từ ăn, đã ăn gần no, bây giờ đổi bàn ăn cũng không sao, cực kỳ tự nhiên mà nói chuyện với Đường Nữu.

Đường Nữu vừa ăn vừa đáp lại lời cô ấy.

Phía sau có khách vì bận việc đến muộn ngồi vào bàn của họ, cũng không ảnh hưởng đến việc An Lâm trò chuyện cùng Đường Nữu.

Tề Ngọc Trân thấy hai người họ cười nói vui vẻ, không lo lắng nữa, tập trung làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.