Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bước vào sân, anh đi thẳng về phòng ký túc xá của mình, vào trong hành lành mới rút găng tay ra.
Vừa nắm tay nắm cửa đột nhiên cảm giác được gì đó, anh quay phắt sang nhìn về phía phòng bếp, đập vào mắt là một bóng lưng không thể quen thuộc hơn.
Anh ngẩn người, hoài nghi có phải mình bị gió tuyết thổi cho bị ảo giác rồi không.
Ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng kia một lúc lâu cũng không nói gì.
Có lẽ bóng lưng bị anh nhìn chằm chằm cảm giác được điều gì nên từ từ quay đầu lại.
Một đôi mắt sắc bén và một đôi mắt trong veo xinh đẹp bắt gặp nhau.
"Anh ba.
"
Trình Ninh là người phản ứng lại trước.
Cô chỉ sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tươi cười đi ra.
Người đàn ông cách đó không xa đúng là Hàn Đông Nguyên.
Chính là cái người trẻ tuổi ngang ngược, kiêu căng xấu tính khó bảo Hàn Đông Nguyên đó.
Mặc dù lúc này anh chỉ mặc một cái áo khoác quân đội cũ kỹ, đội một cái mũ Lôi Phong lố bịch, cả người phong trần mệt mỏi, mặt mũi bị gió tuyết thổi cho đen sạm đi cũng vẫn là Hàn Đông Nguyên kia.
Hai người đứng cách nhau chỉ mười mét.
Mũi Trình Ninh chua xót.
Cô ném thứ trong tay đi rồi chạy ào về phía anh.
Lại gọi một tiếng: "Anh ba.
"
Hàn Đông Nguyên càng nhíu chặt mày nhìn Trình Ninh chạy ào về phía anh như một bong ma.
Không chỉ chạy nhanh về phía anh, cô còn giơ tay kéo cánh tay trái anh lại nhìn tới nhìn lui.
Sau khoảng thời gian kinh ngạc, Hàn Đông Nguyên lập tức giật tay ra như thể bị bỏng.
Trinh Ninh có vẻ ngượng ngùng lùi về sau một bước, ánh mắt thận trọng nhìn anh.
Hàn Đông Nguyên: ???
Đây là người Trình Ninh nhìn thấy anh là lập tức ngoảnh mặt đi, chỉ hận không thể treo cái cờ ở giữa tuyên bố hai người chẳng có quan hệ gì mà anh biết sao?
Quáng tuyết?
Ảo giác?
Hay là yêu ma chui ra trong tuyết?
Anh nhíu chặt mày, vươn tay ra chọc chọc trán cô, hỏi: "Cô, là cái gì?"
Nhưng cảm giác trên ngón tay lại vô cùng rõ ràng.
Chân mày càng cau chặt hơn.
Trình Ninh giơ tay ra che cái trán bị anh chọc đến phát đau, sau khi gặp Hàn Đông Nguyên cô đã bớt kích động hơn rồi, sợ sự khác thường của mình làm anh giật mình.
Cô lùi lại một bước, cười nói: "Hàn Đông Nguyên, là em.
"
Là cô.
Cô là con quỷ gì?
Hàn Đông Nguyên lạnh mặt đứng tại chỗ một lúc.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt, cho đến khi chắc chắn người này không phải ảo giác của mình thì cảm giác kỳ quái trong lòng càng cao hơn.
Anh quay đầu nhìn bầu trời không biết lúc nào lại nổi tuyết lớn, ánh mắt đảo qua tường đất, cả phòng bếp sau lưng cô, cuối cùng dừng lại trên người Trình Ninh.
Người này chắc là Trình Ninh thật, anh gằn từng chữ: "Sao cô lại ở đây?"
Tại sao cô lại trong đây giữa cái thời tiết chết tiệt này?
"Em xuống nông thôn.
"
Trình Ninh cười nói.
Hàn Đông Nguyên: ???
Anh kinh ngạc lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Ninh, nói: "Đầu cô hỏng rồi à?"