Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 81: C81: Cho anh tin tức



Giang Trường Hải cầm theo phiếu sữa và tiền mới đổi được, hớn hở đi tới Cung tiêu xã.

Ông thường hay tới đây mua đồ, lại rất cưng chiều vợ con nên người bán hàng ở Cung tiêu xã đều quen biết ông.

Thấy ông tới còn chủ động gọi: "Đồng chí Giang, hôm nay muốn mua gì?"

Giang Trường Hải lấy phiếu sữa ra, nhỏ giọng hỏi: "Không mua đồ. Chẳng phải bữa trước cô nói chị mình sinh con mà không đủ sữa hả? Tôi cố ý đổi vài tờ phiếu sữa đấy, cô có muốn không?"

Người bán hàng vừa thấy phiếu sữa trong tay Giang Trường Hải, hai mắt đã sáng rực như sao trời.

Cô ta ngạc nhiên hỏi: "Anh lấy phiếu sữa đâu ra mà nhiều thế? Cái này khó tìm lắm đấy."

"Tôi tự có cách của tôi." Giang Trường Hải đắc ý tươi cười.

Người bán hàng thấy ông không muốn nói nên cũng không hỏi nữa: "Vậy anh đổi hết phiếu sữa cho tôi nhé? Đổi phiếu hay đổi tiền đây?"


Giang Trường Hải nhớ tới hôm trước vợ mình làm quần áo cho Miên Miên, mệt mỏi mấy ngày liền, trên đầu ngón tay bị đâm mà ông xót, mới hỏi rằng: "Cô có phiếu máy may không?"

Người bán hàng nghe vậy, chậm chạp lắc đầu: "Tôi không có phiếu máy may, nhưng mà..."

Giang Trường Hải thấy thế, biết chắc là cô ta còn cách khác, vội vàng phối hợp hỏi tiếp: "Nhưng mà cái gì?"

Người bán hàng nhỏ giọng nói: "Nếu anh không chê thì tôi có thể lấy máy may đã qua sử dụng cho anh, không cần phiếu đâu."

Giang Trường Hải nghe xong liền vội nói: "Tốt quá, vậy cô lấy một máy giúp tôi. Bao nhiêu tiền, để bây giờ tôi trả cô luôn."

"Tiền thì không vội, tôi phải liên hệ với bên kia trước đã, có tin gì tôi lại nói anh sau."

Cuối cùng, Giang Trường Hải đổi mấy tờ phiếu sữa kia ra hai đồng năm hào. Người bán hàng cực kỳ cảm kích ông đã giúp cô ta xử lý một vấn đề khẩn cấp.

Mấy ngày nay con của chị gái cô ta ăn không đủ no, lúc nào cũng khóc nháo. Mẹ cô ta cũng xót con gái, chỉ biết ngồi lau nước mắt, con bà không còn sức nữa thì biết sao giờ.


Người bán hàng biết Giang Trường Hải không phải người trong huyện. Lúc trước cô ta than vãn với Giang Trường Hải, không ngờ ông lại nhớ kỹ mấy chuyện này, còn cố ý đổi phiếu sữa cho mình.

Cô ta cảm thấy Giang Trường Hải là người thành thật, mà người ta đã quan tâm mình như thế, cô ta đâu thể bắt họ chịu thiệt.

Cô ta suy nghĩ rồi nhìn xung quanh, thấy không có ai gần đây mới nhỏ giọng nói: "Ông anh à, tôi thấy anh là người tốt, lại còn giúp tôi một việc lớn như vậy nên tôi mới nói anh biết cái này đấy nhé."

Giang Trường Hải vốn định xây dựng quan hệ thật tốt với người bán hàng. Để sau này cung tiêu xã có đồ gì tốt, cô ta cũng sẽ nói mình biết trước, hoặc sẽ giữ hàng giúp mình. Nhưng không ngờ đồ tốt sẽ tới nhanh như vậy.

"Vậy tốt quá, em gái, có chuyện gì sao?" Giang Trường Hải đổi giọng gọi em gái.

"Hai hôm trước có người mang rất nhiều bông từ miền Bắc tới, muốn bán cho Cung tiêu xã chúng tôi. Nhưng người nọ không có chứng chỉ do địa phương cấp nên người quản lý của chúng tôi không dám nhận."

"Nhà anh có đông người không? Hay là anh đi mua đi, có khi không cần phiếu, so ra còn lời hơn.

Anh mua nhiều chút, mùa đông năm nay không cần lo chuyện áo bông giữ ấm nữa rồi." Người bán hàng suy xét cực kỳ cẩn thận thay Giang Trường Hải.

Vốn dĩ người bán hàng nói nhà Giang Trường Hải đông người là vì khi trước ông tới mua vải đã nói dối, nhưng cô ta còn nhớ kỹ.

Giang Trường Hải nghe vậy, cảm thấy đây đúng là một cơ hội kiếm tiền cực tốt.

Thế là vội vàng nghe ngóng: "Thật à? Em gái, cảm ơn nhiều nhé. Vậy cô có biết cách tìm người bán bông đó không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.