Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 87: C87: Thà mình ăn ít một chút



Hết cách rồi, hôm qua con gái ông vuốt mông ngựa ông, đến bây giờ ông vẫn còn kích động, phải làm một trận lớn để tiêu hoá hết đống máu gà hôm qua con gái yêu tiêm cho ông.

Lúc ông đi qua, ông Ngưu đang có khách, ông đợi ở bên cạnh một lúc, chờ khách đi rồi mới đi qua.

"Yo, Trường Hải, lại đến đổi vé à? Lần này cậu muốn đổi đồ gì?" Ông Ngưu cười trêu.

Giang Trường Hải đi tới, khoác tay trên vai ông Ngưu, thần bí nói: "Ông anh, lần này tôi có một vụ mua bán lớn, giờ thì phải xem anh dám hay không?"

Ông Ngưu nghiêng đầu liếc Giang Trường Hải một phát, vỗ các loại bao phiếu trên người mình, hừ lạnh một tiếng: "Có chuyện gì mà lão Ngưu này không dám làm chứ, mau nói đi, đừng úp úp mở mở với anh."

"Được, biết anh có đường rồi, chỗ tôi có một lô bông vải không cần vé, lúc nãy tôi đã đi xem rồi, chất lượng cực kỳ tốt, vừa trắng vừa mềm, thể nào, có muốn không?"

Ông Ngưu nghe xong lời của Giang Trường Hải, vẻ mặt hơi thay đổi, hạ giọng hỏi: "Có bao nhiêu?"

Giang Trường Hải giơ một ngón tay ra, quơ quơ.

Ông Ngưu cau mày, giọng điệu hơi xem thường hỏi: "Một trăm cân?"


Giang Trường hải lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Thêm một con số không."

Ông Ngưu hít một hơi sâu, trợn to hai mắt nói: Một ngàn cân?

Giang Trường Hải nghiêng vai đụng vai ông Ngưu một cái, đắc ý nói: "Thế nào, tôi không lừa anh chứ?"

Đây cũng chỉ là số lượng mà bọn họ chuyển đến trấn để bán thôi, theo như lời của Thiệu Kiến Quốc, bọn họ đã kéo đến đây một ngàn tấn, đáng tiếc dù bọn họ có nhiều vải hơn nữa thì hai người họ cũng nuốt không nổi.

"Bông vải này, bán thế nào." Ông Ngưu dò hỏi.

Giang Trường Hải bắt đầu báo giá theo lời của Thiệu Kiến Quốc: "Nếu mua nhiều, một cân năm hào năm, nếu mua ít thì một cân sáu hào."

Ông Ngư cụp mắt, nhanh chóng tính toán trong lòng, một lát sau, hắn nhìn Giang Trường Hải nói: "Tôi muốn mua tám trăm cân."

Giang Trường Hải nghe ông Ngưu muốn mua nhiều như vậy, ông hơi kinh ngạc một chút: "Không ngờ anh có nhiều của cải thật đấy."

Tám trăm cân, một cân năm hào năm, vậy là hơn bốn trăm đồng đó, xem ra trước đây ông đánh giá thấp thực lực của ông Ngưu rồi.


Lại nghĩ đến số tiền mình kiếm được khi bán tám trăm cân bông vải, ý cười trên mặt không kìm được: "Được, khi nào chúng ta đi?

Ông Ngưu nghĩ một lát: "Ngày mai đi, ngày mai cậu đến tìm tôi, bây giờ tôi đi gom tiền."

"Được." Làm xong một vụ mua bán lớn, trong lòng Giang Trường Hải một số tiền lớn sắp vào túi của mình, quyết định thêm đồ ăn cho con gái ông.

Ông vui vẻ hớn hở đi tới cửa hàng thịt heo, mua ba cân thịt heo, gạo trắng và hai bó mì sợi.

Hai tháng nay con gái ông ăn trưa ở trường nên khẩu vị cũng kén chọn hơn trước nhiều rồi, cơm trong nhà cũng không ăn nhiều như trước đây.

Mua xong đống đồ này, mười đồng trong túi ông nháy mắt rút như thuỷ triều, nhưng mà chỉ cần con gái thích ăn thì bao nhiêu tiền ông cũng bằng lòng mua.

Chào hỏi với ông Trịnh xong, Giang Trường Hải xách đồ trong tay quen cửa quen nẻo đi vào căn tin trường học.

Ông chủ căn tin đang gặm ổ bánh mì, Giang Trường Hải bỏ thịt heo và gạo trắng lên trên bàn, cười híp mắt nói: "Đầu bếp, trưa hôm nay chúng ta thêm món đi."

"Lại đến đưa thịt cho con gái cậu à? Đầu bếp trong căn tin đã nhớ kỹ Giang Trường Hải rồi, suy cho cùng phụ huynh mà cứ cách dăm ba hôm sẽ đến trường học của con cái tặng thịt cũng không được mấy người.

"Đúng vậy đó, con gái tôi học giỏi, bài kiểm tra hai ngày trước còn thi trọn điểm, đứng thứ nhất, thà tôi nhịn ăn một chút cũng phải để cho con gái ăn no nê." Bây giờ Giang Trường Hải có cơ hội, ông phải đi khoe khoang khắp nơi thành tích của con gái ông một lần.

Ai ya, đứa trẻ này lợi hại như vậy à, tôi nhớ con gái cậu tuổi còn nhỏ lắm mà."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.