Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm

Chương 27: Chương 27




Cô tự mình vào kho đạo cụ tìm kiếm, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, cô tìm thấy một cây cung tên.

“Tôi chọn cái này!” Cô vui vẻ tung ta tung tăng.

Chàng trai hồ nghi mà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó gỡ cung tên xuống đưa tới cho cô.

“Cung tên này trông cũng đẹp, nhưng là ta còn là cảm giác kia đem tay nhỏ / thương tương đối thích hợp ngài.

” Nói trắng ra là, thứ này bày ra chỉ để cho đẹp gian phòng mà thôi, rất ít có người sẽ lựa thứ này.


Cho dù là mấy thằng nhóc choai choai cũng không muốn cầm thứ này làm ra vẻ.

“Không có việc gì, tôi muốn cái này.

”Kim Nguyệt Bảo cũng không thèm để ý, trong lòng cô đã có tính toán từ trước.

Cô đứng tại chỗ làm động tác giương cung bắn tên, sau đó bảo ảnh chàng trai lựa chọn góc độ thế nào để chụp.

Cung tiễn triều thượng, đánh giá kia nam nhân thân cao, chỉ hướng ngực hắn phương hướng, nhắm chuẩn, một bên khóe môi hơi hơi thượng chọn, lộ ra nhất định phải được bộ dáng.

Ban đầu nghĩ rằng sẽ không đẹp, nhưng thần thái sắc lẹm của cô lúc ưỡn ngực giương cung thật sự làm tim người loạn nhịp.

Chàng trai nhịn không được lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, bộ dáng anh khí tiêu sái lại ẩn chứa một chút ngây thơ đáng yêu, đặc biệt là khóe miệng còn câu lên một nụ cười xấu xa, làm người có loại cảm xúc như muốn đắm chìm vào trong đó.

Ánh mắt của mỹ nhân làm anh hùng si mê! Convert: Mỹ nhân mắt, là anh hùng trủng!Đương nhiên, y theo hiểu biết của chàng trai thì cậu khó mà miêu tả cảm xúc lúc này, tóm lại, cái cậu cảm thấy chính là thật là đẹp mắt.

“Tách” một tiếng, vẻ đẹp kinh diễm này đã được lưu lại.

“Khi nào tới lấy ảnh?”Kim Nguyệt Bảo nhân lúc anh ta còn phát ngốc thì đi đổi lại quần áo, đồng thời tháo hai bím tóc xõa ra.


“A?”Chàng trai nhanh chóng phục hồi tinh thần lại: “Ừm, khoảng năm sáu ngày gì đó.

”“Được.

”Kim Nguyệt Bảo thuận tay lấy một đồng nguyên từ trong ngực ra đưa cho anh ta, coi như đây là tiền đặt cọc, xong xuôi mới ra khỏi tiệm.

“Ông chủ ơi, tôi đã tìm được nơi bọn họ giao dịch phiếu định mức, cô mau tới đây, có tên đàn ông kia rất lắm tiền, không phải, là có rất lắm phiếu!” Trong đầu đột nhiên truyền đến quen thuộc âm thanh.

“Mèo đụt, sao không gọi cha nuôi!”“…”Kim Nguyệt Bảo vô ngữ mà mắt trợn trắng, sau đó đi theo cảm ứng phương hướng trong không gian, trải qua thời gian dài như vậy, không gian đã hòa với ý thức của cô thành một, vì vậy lúc này đi tìm cũng không thấy khó khăn.

Quả nhiên sau khi tám cong bảy quẹo trong ngõ nhỏ, dần dần vang lên tiếng người, ở giao lộ còn có mấy đứa nhóc con đứng canh gác, người không nhiều lắm, phần lớn là đứng nói chuyện, hoặc đang trả giá với nhau cũng có người đã thỏa thuận xong giá cả chuẩn bị đưa đồ.


Dùng đúng ám hiệu để đi vào, lập tức có người chào đón kéo tay áo của cô, “Cô gái này, cô cần gì?” Cô gái này quần áo sạch sẽ lại thoải mái, tay không đến đây, chắc hẳn là muốn mua đồ vật.

Kim Nguyệt Bảo híp mắt, xem kỹ người đàn ông trước mắt này: “Đúng vậy, chính là lão, có rất nhiều phiếu! Có rất nhiều phiếu!” Có phiếu có thể ăn ngon! Trong không gian truyền đến tiếng hô hưng phấn kích động.

“Câm miệng! Lại gào nữa là phạt ông ba ngày không được ăn cơm!” Xoa xoa giữa mày, Kim Nguyệt Bảo đè thấp thanh âm, nói với gã đàn ông: “Muốn phiếu, càng nhiều càng tốt!” Cô không muốn cả ngày nhàn rỗi không có gì làm tám cong bảy quẹo vào con ngõ này, tốt nhất đổi một lần cho đủ, ăn đủ trong một hai năm.

“Sắc!” Khó được gặp được người trực tiếp như vậy, gã đàn ông cong cong môi, “Cô gái à, khẩu khí không nhỏ nhaa.

”Nói vậy rồi, người kia cũng không giấu diếm gì nữa, lặng lẽ từ trong tay áo móc ra các loại phiếu định mức dày cộp cỡ hai ngón tay: “Này đó có đủ hay không? Phiếu thịt, phiếu gạo, du phiếu, cùng với công nghiệp phiếu đều có, 40 đồng tiền, cô có muốn hông?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.