Phùng Thanh Nham mở cửa, lộ ra gương mặt non nớt của anh ta, rất xinh đẹp ưa nhìn.
Anh ta vui mừng a lên một tiếng, liếc mắt nhìn thấy đồ nhắm rượu trên tay Cố Vệ Dân, chà sát hai tay kích động nói: "Anh Cố, anh đến rồi." Cố Vệ Cường đến rồi thì tức là đồ ăn sẽ ngon hơn.Cố Vệ Cường nhìn thoáng qua ngoài cửa, trời có tuyết lớn thế này, chắc cũng chẳng ai đi đến chân núi phía trước.
Ông đứng ở cửa phủi đống tuyết rơi trên áo bông đang mặc trên người, từng hạt tuyết phủ bên trên từng mảng rơi xuống, sau đó cười nói: "Đi thôi, đi uống hai chén cho ấm người nào." Cố Vệ Cường thật không còn nơi nào để đi, vợ mình đã bỏ đi rồi, ông ở nhà không thể lộ ra chút khó chịu nào.
Trên có mẹ già nhìn thấy, dưới có con nhỏ trông chờ, ông là trụ cột của cả gia đình bốn người, có khổ cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng mà thôi.Nghĩ tới nghĩ lui, ông còn nợ ông Phùng một ân tình, bọn họ cũng không phải là người lắm chuyện, nên dứt khoát đi đến căn nhà tranh này.Trong phòng, giường lò được đốt rất ấm áp, nhưng thật ra là nóng hầm hập.Vào phòng, Cố Vệ Cường cởi bỏ áo bông khoác trên người, đặt trên ghế, nhìn hai người đang làm tổ trên giường lò.
Trên chiếc giường lò ấm áp có một cái bàn đặt một cái lồng được đan bằng tre, Lang Vĩnh Linh đang đùa rất vui với chú chim đậu bên trong.Còn Phùng Hiển thì cầm quyển sách đọc rất thích thú.
Nếu Cố Vệ Cường không nhìn nhầm thì quyển sách này là do ông nhặt được lúc đi xe đường dài.
Không ngờ tới bác sĩ Phùng không hề chê mà còn rất coi trọng."Ông Lang, ông Phùng à, đến, đến đây đi, uống một chén để nóng người." Cố Vệ Cường từ trước đến nay đều đã quen cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên giường lò ấm áp.
Nhưng ngồi lên mới phát hiện, giường lò này cũng không ấm cho lắm, ông nói tiếp: "Sao vậy, không đủ củi lửa hả?"Ông Phùng đặt quyển sách lên bàn, nhướng mắt nói: “Đủ, tháng trước con gái lớn của ông vừa tặng cho bọn tôi một bó củi để đốt lửa, tiết kiệm được chút chi phí, có thể sử dụng đến tết năm sau đó." Nói đến việc Cố An An tặng củi lửa cho bọn họ, Cố Vệ Cường thật sự không có chút liên quan nào.
Cố An An mười tuổi đã bắt đầu lên núi đốn củi, có một lần ngã từ trên núi xuống khiến cổ chân bị thương, toàn bộ quá trình cũng là Phùng Hiển bên cạnh nối xương cho, việc này khiến Cố An An ghi nhớ ân tình.
Mỗi lần lên núi đốn củi cho nhà thì cũng sẽ đốn cho bọn họ bên này một bó đủ để cho mấy người đàn ông lớn dùng rất lâu.Lại nói tiếp nơi này có ba người đàn ông to lớn, Lang Vĩnh Linh cả đời sống giàu có, đừng nói đến chuyện nấu cơm, ông ta ngay cả lửa cũng chưa từng đốt.
Phùng Hiển cũng không kém gì, cả đời đều đi chữa bệnh, ngay cả ngũ cốc còn không phân biệt được.Phùng Thanh Nham gương mặt non nớt nhưng thật ra lại phải đi đốn củi, trước đây là một công tử giàu có mười mấy năm ăn học.
Anh ta đến nông thôn ở cũng muốn học tập khổ cực, nhưng mà nếu thật sự làm việc, đúng là còn không bằng An An.
Tùy rằng An An không hay nói chuyện, nhưng tính tình của cô rất nôn nóng, mỗi lần dẫn Phùng Thanh Nham đi đốn củi, nhìn anh ta chậm chạp sẽ khiến cô sốt ruột đến phát hoảng.Nên cô toàn trực tiếp tự mình đốn củi, để cho Phùng Thanh Nham đi về.Nghe những người này nói về con gái mình, trong lòng Cố Vệ Cường không tiếp thu được, ông hỏi: "Con gái tôi đốn củi cho mấy người? Sao trước kia không nghe ông nói tới?"Lang Vĩnh Linh nói tiếp ngọn nguồn: "Sao dám nói, nói rồi sau này lỡ không kiếm được củi thì làm sao đây? Bọn tôi cũng chỉ có thể dựa vào An An thôi!", Cố Vệ Cường nghe ra ý đùa cợt trong lời nói của ông ta hết sức rõ ràng nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, con gái của Cố Vệ Cường, chính ông còn không muốn để cho cô phục vụ ông một chén cơm.
Như thế nào lại có thể đến chỗ này làm người đốn củi, ông khoát tay nói: "Sau này dùng củi tự mình đốn đi, đừng bắt con gái tôi làm nữa."Phùng Hiển đổ đậu phộng vào một cái chén bằng sứ, bốc lấy một hạt, bóp một cái ném vào miệng: "Đau lòng hả? Trước đây cũng có thấy ông đau lòng yêu thương gì đâu.
Đối xử khác như vậy, tốt lắm, do vợ mang theo đứa con gái ông yêu thương chạy mất, nên hết hy vọng mà để mắt đến đứa con gái ngốc còn lại à."Cố Vệ Dân cười khổ, biết là tên Phùng Hiển này miệng mồm rất thâm độc: "Được rồi, chuyện trước kia không nói tới, sau này đừng ở đây mà sai bảo con gái tôi nữa."Chuyển hướng đề tài, ông rót một chén Thiêu Đao Tử cho ông Lang, cũng rót một chén cho Phùng Hiển: "Lần trước được giúp đỡ, tôi ở đây cảm ơn ông." Nói xong, ông chạm nhẹ vào chén của Phùng Thanh Lam: "Còn Thanh Lam, sau này có chuyện gì cứ nói với anh, anh có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."Phùng Thanh Lam lộ ra gương mặt như búp bê, nhìn qua trông rất vui vẻ, anh ta híp mắt: "Tôi không khách sáo đâu, trước đây tôi đã đề cập đến dao phẫu thuật, anh Cố xem thử khi nào có thời gian thì giúp tôi kiếm nha."Cố Vệ Cường đứng dậy, cầm áo bông đặt ở đầu giường lò lên, từ lớp áo bên trong lấy ra một tấm da trâu dài chừng 20cm, rộng 10cm, mặt trên có rất nhiều túi nhỏ, trong từng túi nhỏ đều cắm một con dao phẫu thuật sáng chói long lanh.Lúc tấm da trâu được mở ra, mười hai con dao phẫu thuật được đặt ngay ngắn.
Vừa nhìn thấy ngay cả Phùng Hiển chỉ lo uống rượu cũng phải sững sờ.Ông ta lẩm bẩm từ trên giường đứng lên.Ôm lấy tấm da trâu vào trong ngực, vừa khóc vừa cười, có chút đần độn.Còn về phần Phùng Thanh Nham thì đang cố kìm chế kích động, nhảy xuống giường lò, cúi đầu kính cẩn ba cái với Cố Vệ Cường: "Cảm ơn anh Cố." hai chữ cảm ơn rất nhẹ, không đủ để thấy được tấm lòng của bọn họ.
Năm đó dao phẫu thuật này là toàn bộ chén cơm của ba Phùng Hiển.
Phải dựa vào bộ dụng cụ này mới có thể cứu người, nhưng lúc bị tịch thu tài sản, bộ dụng cụ này cũng bị đánh mất, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy vẫn có thể nhìn thấy, bộ dụng cụ này đối với ba của Phùng Hiển mà nói là ông bạn già của ông ấy..